"Phó Mạn Mạn! Con thả hai đứa bé ra cho ta!" Ông nội của Phó Mạn Mạn quát mắng Phó Mạn Mạn!
Dù sao vừa nãy Phó Mạn Mạn đã nói ở ngay trước mặt hai đứa trẻ của Phó Thành rằng Đoàn Đoàn mới là cốt nhục của Phó gia, còn hai đứa bé của Phó Thành tính là cái quái gì, nói như vậy đích thật là quá mức rồi.
Lời này so với việc dùng dao găm đâm vào trái tim Phó Thành cũng không khác gì nhau cả!
Thấy Tô Mạn Mạn nghiêm mặt lôi kéo hai đứa trẻ ở dưới đất giống như lôi kéo chó ghẻ, mẹ của Tô Mạn Mạn lo lắng làm lớn chuyện, vội vã chạy tới kéo Tô Mạn Mạn, nhỏ giọng nói: "Con đợi mọi chuyện sáng tỏ lúc đó lại tức giận cũng không muộn! Gấp cái gì!"
...
Tố Tâm ôm Đoàn Đoàn ngồi ở bên cửa sổ, nhìn xem viền mắt còn đỏ bừng của đứa trẻ, hàn răng vẫn cắn chặt.
Hai đứa bé kia đem Đoàn Đoàn đẩy vào trong nước, tiếng cười cùng những câu nói sỉ nhục Đoàn Đoàn vẫn còn vang lên bên tai Tố Tâm, đặc biệt là Phó Tâm Tâm còn chưa lớn tuổi, nhìn lên một mặt đầy ngây thơ, tâm tư dĩ nhiên lại ác độc như vậy!
Chuyện này Tố Tâm sẽ không bởi vì đối phương là trẻ con mà nhẹ nhàng buông tha, cô nhất định phải vì Đoàn Đoàn đòi lại công đạo!
Tố Tâm ôm thật chặt Đoàn Đoàn vào trong lồng ngực, gò má dán vào cái trán của Đoàn Đoàn, nghe tiếng hít thở đều đều của nhóc, viền mắt sưng lên lợi hại.
Loại cảm giác sợ hãi lúc sắp chết Tố Tâm cũng đã từng trải qua.
Mà Đoàn Đoàn còn nhỏ như vậy, trải qua loại chuyện kia, lại ở trong hồ nước lạnh lẽo, không biết Đoàn Đoàn có bao nhiêu sợ sệt!
Lúc đó bên tai Tố Tâm còn giống như nghe được tiếng gọi mẹ tuyệt vọng của Đoàn Đoàn.
Yết hầu Tố Tâm căng đau, theo bản năng đem Đoàn Đoàn ôm càng chặt hơn, sợ sệt cứ như vậy mất đi Đoàn Đoàn!
Trước đây không có Đoàn Đoàn, Tố Tâm xác thực không hiểu tâm trạng của một người làm mẹ, hiện tại cuối cùng cũng coi như có thể lý giải, tại sao mỗi một người mẹ sau khi con cái của mình bị thương đều không lý trí như vậy, không phân đúng sai phải trái ầm ĩ lên cùng người khác.
******
Đúng là ai làm mẹ rồi cũng mới hiểu
Dù sao vừa nãy Phó Mạn Mạn đã nói ở ngay trước mặt hai đứa trẻ của Phó Thành rằng Đoàn Đoàn mới là cốt nhục của Phó gia, còn hai đứa bé của Phó Thành tính là cái quái gì, nói như vậy đích thật là quá mức rồi.
Lời này so với việc dùng dao găm đâm vào trái tim Phó Thành cũng không khác gì nhau cả!
Thấy Tô Mạn Mạn nghiêm mặt lôi kéo hai đứa trẻ ở dưới đất giống như lôi kéo chó ghẻ, mẹ của Tô Mạn Mạn lo lắng làm lớn chuyện, vội vã chạy tới kéo Tô Mạn Mạn, nhỏ giọng nói: "Con đợi mọi chuyện sáng tỏ lúc đó lại tức giận cũng không muộn! Gấp cái gì!"
...
Tố Tâm ôm Đoàn Đoàn ngồi ở bên cửa sổ, nhìn xem viền mắt còn đỏ bừng của đứa trẻ, hàn răng vẫn cắn chặt.
Hai đứa bé kia đem Đoàn Đoàn đẩy vào trong nước, tiếng cười cùng những câu nói sỉ nhục Đoàn Đoàn vẫn còn vang lên bên tai Tố Tâm, đặc biệt là Phó Tâm Tâm còn chưa lớn tuổi, nhìn lên một mặt đầy ngây thơ, tâm tư dĩ nhiên lại ác độc như vậy!
Chuyện này Tố Tâm sẽ không bởi vì đối phương là trẻ con mà nhẹ nhàng buông tha, cô nhất định phải vì Đoàn Đoàn đòi lại công đạo!
Tố Tâm ôm thật chặt Đoàn Đoàn vào trong lồng ngực, gò má dán vào cái trán của Đoàn Đoàn, nghe tiếng hít thở đều đều của nhóc, viền mắt sưng lên lợi hại.
Loại cảm giác sợ hãi lúc sắp chết Tố Tâm cũng đã từng trải qua.
Mà Đoàn Đoàn còn nhỏ như vậy, trải qua loại chuyện kia, lại ở trong hồ nước lạnh lẽo, không biết Đoàn Đoàn có bao nhiêu sợ sệt!
Lúc đó bên tai Tố Tâm còn giống như nghe được tiếng gọi mẹ tuyệt vọng của Đoàn Đoàn.
Yết hầu Tố Tâm căng đau, theo bản năng đem Đoàn Đoàn ôm càng chặt hơn, sợ sệt cứ như vậy mất đi Đoàn Đoàn!
Trước đây không có Đoàn Đoàn, Tố Tâm xác thực không hiểu tâm trạng của một người làm mẹ, hiện tại cuối cùng cũng coi như có thể lý giải, tại sao mỗi một người mẹ sau khi con cái của mình bị thương đều không lý trí như vậy, không phân đúng sai phải trái ầm ĩ lên cùng người khác.
******
Đúng là ai làm mẹ rồi cũng mới hiểu
/1500
|