Một đôi mắt đỏ lòm của Diệp Tử Kỳ nhìn qua Phó Thành, thấy đáy mắt của Phó Thành tất cả đều là âm trầm, Diệp Tử Kỳ cắn chặt răng, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt.
Mục đích trở về lần này của bọn họ, Diệp Tử Kỳ rất rõ ràng, cô ta cũng biết nếu như bây giờ làm loạn lên ở Phó gia, đối với kế hoạch của bọn họ đúng là không có lợi!
Nhưng là việc liên quan đến con của cô ta, cô ta không nhịn được!
Bên trong gian phòng, Tố Tâm khẽ vuốt ve sống lưng Đoàn Đoàn, thấp giọng nói nhỏ ở bên tai nhóc: "Đoàn Đoàn, mẹ ở đây! Chính là mẹ... Con đừng sợ! Chính là mẹ..."
Tiếng khóc của Đoàn Đoàn dần nhỏ, cánh tay nhỏ ôm Tố Tâm không buông, miệng cũng không ngừng được thút thít.
Đợi Đoàn Đoàn hòa hoãn tâm tình một chút, Tố Tâm ngồi xổm người xuống, để Đoàn Đoàn dựa ở trong lồng ngực của mình, cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn lên, viền mắt đỏ bừng nhìn Đoàn Đoàn nói: "Đoàn Đoàn, mẹ đi xuống lầu giúp con lấy dây chuyền về có được hay không!"
Đoàn Đoàn nghe thấy muốn đòi dây chuyền của mình về, nhóc dùng sức gật đầu: "Vâng!"
"Vậy con ngoan ngoãn đợi mẹ ở chỗ này, mẹ gọi người đi tới cùng con có được hay không!"
Đoàn Đoàn vừa nghe lập tức lại tiến vào trong lồng ngực Tố Tâm, ôm chặt phần gáy của cô: "Không được!"
Tố Tâm biết Đoàn Đoàn mới vừa bị kinh hãi, bây giờ là lúc không có cảm giác an toàn...
Trong lòng Tố Tâm khó chịu lợi hại, không muốn đem Đoàn Đoàn một mình bỏ ở nơi này.
Còn nữa, vừa nãy chuyện Đoàn Đoàn bị đẩy vào trong hồ, trong lòng Tố Tâm cũng sợ sệt Đoàn Đoàn rời khỏi tầm mắt của mình.
Tố Tâm bắt đầu lo lắng, cô cắn răng hỏi: "Cái kia, con và mẹ cùng nhau đi xuống!"
Đoàn Đoàn gật đầu: "vâng!"
Tố Tâm nắm lấy hai vai của Đoàn Đoàn, khắp nơi đều là đau lòng, cô bình tĩnh nhìn qua Đoàn Đoàn, hỏi: "Một lúc nữa ở dưới lầu sẽ có rất nhiều người lớn, hai người vừa đẩy con xuống hồ cũng ở đó, con có sợ hay không!"
******
Thương nhóc Đoàn Đoàn ghê
Mục đích trở về lần này của bọn họ, Diệp Tử Kỳ rất rõ ràng, cô ta cũng biết nếu như bây giờ làm loạn lên ở Phó gia, đối với kế hoạch của bọn họ đúng là không có lợi!
Nhưng là việc liên quan đến con của cô ta, cô ta không nhịn được!
Bên trong gian phòng, Tố Tâm khẽ vuốt ve sống lưng Đoàn Đoàn, thấp giọng nói nhỏ ở bên tai nhóc: "Đoàn Đoàn, mẹ ở đây! Chính là mẹ... Con đừng sợ! Chính là mẹ..."
Tiếng khóc của Đoàn Đoàn dần nhỏ, cánh tay nhỏ ôm Tố Tâm không buông, miệng cũng không ngừng được thút thít.
Đợi Đoàn Đoàn hòa hoãn tâm tình một chút, Tố Tâm ngồi xổm người xuống, để Đoàn Đoàn dựa ở trong lồng ngực của mình, cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn lên, viền mắt đỏ bừng nhìn Đoàn Đoàn nói: "Đoàn Đoàn, mẹ đi xuống lầu giúp con lấy dây chuyền về có được hay không!"
Đoàn Đoàn nghe thấy muốn đòi dây chuyền của mình về, nhóc dùng sức gật đầu: "Vâng!"
"Vậy con ngoan ngoãn đợi mẹ ở chỗ này, mẹ gọi người đi tới cùng con có được hay không!"
Đoàn Đoàn vừa nghe lập tức lại tiến vào trong lồng ngực Tố Tâm, ôm chặt phần gáy của cô: "Không được!"
Tố Tâm biết Đoàn Đoàn mới vừa bị kinh hãi, bây giờ là lúc không có cảm giác an toàn...
Trong lòng Tố Tâm khó chịu lợi hại, không muốn đem Đoàn Đoàn một mình bỏ ở nơi này.
Còn nữa, vừa nãy chuyện Đoàn Đoàn bị đẩy vào trong hồ, trong lòng Tố Tâm cũng sợ sệt Đoàn Đoàn rời khỏi tầm mắt của mình.
Tố Tâm bắt đầu lo lắng, cô cắn răng hỏi: "Cái kia, con và mẹ cùng nhau đi xuống!"
Đoàn Đoàn gật đầu: "vâng!"
Tố Tâm nắm lấy hai vai của Đoàn Đoàn, khắp nơi đều là đau lòng, cô bình tĩnh nhìn qua Đoàn Đoàn, hỏi: "Một lúc nữa ở dưới lầu sẽ có rất nhiều người lớn, hai người vừa đẩy con xuống hồ cũng ở đó, con có sợ hay không!"
******
Thương nhóc Đoàn Đoàn ghê
/1500
|