Tuy rằng Tố Tâm còn chưa rõ ràng đầu đuôi câu chuyện ra làm sao, nhưng mà Lục Tân Nam cầu hôn bị Bạch Hiểu Niên đánh đuổi, này đặt ở trên người bất kỳ người đàn ông nào đại khái đều sẽ tức giận!
Phó Kiến Văn đi tới bên bàn trà, bàn tay lớn chống bàn trà, khom lưng xem Đoàn Đoàn đã hoàn thành xong bức vẽ, anh xoa xoa cái đầu nhỏ của nhóc, nâng nách của nhóc lên, ôm vào trong lòng: "Nên rửa ráy đi ngủ rồi!"
Tố Tâm cũng đứng lên: "Anh mang Đoàn Đoàn đi rửa ráy sao!"
"Ừ! Em cũng đi rửa mặt đi, tối hôm nay chúng ta... nghỉ ngơi sớm một chút..." Phó Kiến Văn nói đầy ám muội.
Thính tai Tố Tâm chợt đỏ, quả thực không có cách nào đối diện với đôi mắt to trong suốt sạch sẽ của Đoàn Đoàn.
Phó Kiến Văn hiện tại quả thực càng ngày càng không có giới hạn rồi, đang ở trước mặt đứa trẻ mà trong đầu đã nghĩ chuyện lung ta lung tung!
Bàn tay bên người của Tố Tâm cuộn tròn lại, cô rời tầm mắt khỏi Phó Kiến Văn, không dám đối diện với anh, khom lưng thay Đoàn Đoàn thu dọn bút vẽ, vài sợi tóc đen theo bả vai trượt xuống, cô tùy ý giơ tay vén ra sau tai, lộ ra phần gáy trắng nõn tinh tế, hầu kết Phó Kiến Văn nhẹ nhàng trượt...
Không nghe thấy Tố Tâm trả lời, Phó Kiến Văn như là muốn chêu ngươi Tố Tâm: "Hử!"
Tố Tâm ngồi dậy cầm qua cặp sách nhỏ mà Đoàn Đoàn đặt ở trên ghế sa lon, buông thõng lông mi thật dài, đỏ mặt trả lời: "Biết rồi..."
Phó Kiến Văn nhìn chằm chằm Tố Tâm một mắt, tròng mắt có ý cười, anh ôm Đoàn Đoàn đi lên lầu.
Cánh môi của Đoàn Đoàn lúng túng, vốn dĩ còn muốn ngủ cùng mẹ, nhưng là ba ba nói nhóc đã là người lớn rồi!
Đoàn Đoàn nhẫn nhịn tâm tình, nằm nhoài ở trên bả vai Phó Kiến Văn, nghiêm túc phất tay với Tố Tâm: "Mẹ, ngủ ngon!"
"Ừ! Đoàn Đoàn ngủ ngon!" Tố Tâm nở nụ cười với Đoàn Đoàn.
Phó Kiến Văn nghe được tiếng Tố Tâm nói chuyện với Đoàn Đoàn, anh quay đầu lại, lại bị Tố Tâm lườm một cái.
Phó Kiến Văn đi tới bên bàn trà, bàn tay lớn chống bàn trà, khom lưng xem Đoàn Đoàn đã hoàn thành xong bức vẽ, anh xoa xoa cái đầu nhỏ của nhóc, nâng nách của nhóc lên, ôm vào trong lòng: "Nên rửa ráy đi ngủ rồi!"
Tố Tâm cũng đứng lên: "Anh mang Đoàn Đoàn đi rửa ráy sao!"
"Ừ! Em cũng đi rửa mặt đi, tối hôm nay chúng ta... nghỉ ngơi sớm một chút..." Phó Kiến Văn nói đầy ám muội.
Thính tai Tố Tâm chợt đỏ, quả thực không có cách nào đối diện với đôi mắt to trong suốt sạch sẽ của Đoàn Đoàn.
Phó Kiến Văn hiện tại quả thực càng ngày càng không có giới hạn rồi, đang ở trước mặt đứa trẻ mà trong đầu đã nghĩ chuyện lung ta lung tung!
Bàn tay bên người của Tố Tâm cuộn tròn lại, cô rời tầm mắt khỏi Phó Kiến Văn, không dám đối diện với anh, khom lưng thay Đoàn Đoàn thu dọn bút vẽ, vài sợi tóc đen theo bả vai trượt xuống, cô tùy ý giơ tay vén ra sau tai, lộ ra phần gáy trắng nõn tinh tế, hầu kết Phó Kiến Văn nhẹ nhàng trượt...
Không nghe thấy Tố Tâm trả lời, Phó Kiến Văn như là muốn chêu ngươi Tố Tâm: "Hử!"
Tố Tâm ngồi dậy cầm qua cặp sách nhỏ mà Đoàn Đoàn đặt ở trên ghế sa lon, buông thõng lông mi thật dài, đỏ mặt trả lời: "Biết rồi..."
Phó Kiến Văn nhìn chằm chằm Tố Tâm một mắt, tròng mắt có ý cười, anh ôm Đoàn Đoàn đi lên lầu.
Cánh môi của Đoàn Đoàn lúng túng, vốn dĩ còn muốn ngủ cùng mẹ, nhưng là ba ba nói nhóc đã là người lớn rồi!
Đoàn Đoàn nhẫn nhịn tâm tình, nằm nhoài ở trên bả vai Phó Kiến Văn, nghiêm túc phất tay với Tố Tâm: "Mẹ, ngủ ngon!"
"Ừ! Đoàn Đoàn ngủ ngon!" Tố Tâm nở nụ cười với Đoàn Đoàn.
Phó Kiến Văn nghe được tiếng Tố Tâm nói chuyện với Đoàn Đoàn, anh quay đầu lại, lại bị Tố Tâm lườm một cái.
/1500
|