Lời nói của Lục Tân Nam khiến cho đôi nam nữ kia rất bất ngờ.
“Nếu yêu nhau muốn muốn sống thật tốt qua ngày, cũng đừng có trở lại Nga nữa, rời khỏi Hải Thành đi tìm một chỗ nào đó sống một cuộc sống an ổn, còn nếu như các người muốn chết! Thì cứ việc đi tìm lão bản của các người...”
Nói xong, Lục Tân Nam đi ra khỏi căn phòng ở dưới tầng hầm, lên lầu rửa đi một thân máu tanh ở trên người mình, dưới lầu đã có người đi lên báo cáo rằng trừ đôi tình lữ kia, những người khác cũng đã xử lý toàn bộ.
Lục Tân Nam rất ít khi động lòng trắc ẩn, đặc biệt là đối với đôi tình nhân...
Nhưng lúc này đây, anh ta không biết mình là làm sao vậy!
Sau khi quyết định trong nháy mắt đó, trong lòng Lục Tân Nam cũng có bất an, sợ để lại hậu hoạn, nhưng khi nghĩ đến đôi tình lữ kia ở trước mặt sáu con chó dữ mà không có xô đẩy đối phương đi vào chỗ chết mà là che chở đối phương, này đã chạm vào vi trí mềm mại nhất trong đáy lòng Lục Tân Nam...
Thậm chí, để anh ta nghĩ tới Bạch Hiểu Niên.
Lục Tân Nam nghĩ, nếu có một ngày anh ta và Bạch Hiểu Niên gặp cảnh tượng giống như vậy, không biết Bạch Hiểu Niên có thể cũng che chở anh ta như vậy hay không!
Nếu như Bạch Hiểu Niên cũng che chở anh ta như vậy, vậy thì Lục Tân Nam cảm giác mình chết cũng xứng đáng.
Lục Tân Nam dùng khăn mặt xoa xoa mái tóc, lãnh đạm mở miệng nói: “Ở trên đường phóng ra một tin tức, liền nói có bạn bè ở nước ngoài chạy xa vạn dặm tới Hải Thành giám thị Phó tiên sinh, ta cùng Đường Tranh còn có Bạch Cẩn Du, đã nhiệt tình chiêu đãi bạn bè ngoại quốc, cho nên ta cùng Đường Tranh đã đưa bọn họ đi chơi xa rồi, bọn họ vui đến quên cả trời đất cho nên sẽ không trở về nữa!”
Ý tứ này của Lục Tân Nam, rất nhiều người cảm thấy kinh sợ.
“Vâng!”
“Nếu yêu nhau muốn muốn sống thật tốt qua ngày, cũng đừng có trở lại Nga nữa, rời khỏi Hải Thành đi tìm một chỗ nào đó sống một cuộc sống an ổn, còn nếu như các người muốn chết! Thì cứ việc đi tìm lão bản của các người...”
Nói xong, Lục Tân Nam đi ra khỏi căn phòng ở dưới tầng hầm, lên lầu rửa đi một thân máu tanh ở trên người mình, dưới lầu đã có người đi lên báo cáo rằng trừ đôi tình lữ kia, những người khác cũng đã xử lý toàn bộ.
Lục Tân Nam rất ít khi động lòng trắc ẩn, đặc biệt là đối với đôi tình nhân...
Nhưng lúc này đây, anh ta không biết mình là làm sao vậy!
Sau khi quyết định trong nháy mắt đó, trong lòng Lục Tân Nam cũng có bất an, sợ để lại hậu hoạn, nhưng khi nghĩ đến đôi tình lữ kia ở trước mặt sáu con chó dữ mà không có xô đẩy đối phương đi vào chỗ chết mà là che chở đối phương, này đã chạm vào vi trí mềm mại nhất trong đáy lòng Lục Tân Nam...
Thậm chí, để anh ta nghĩ tới Bạch Hiểu Niên.
Lục Tân Nam nghĩ, nếu có một ngày anh ta và Bạch Hiểu Niên gặp cảnh tượng giống như vậy, không biết Bạch Hiểu Niên có thể cũng che chở anh ta như vậy hay không!
Nếu như Bạch Hiểu Niên cũng che chở anh ta như vậy, vậy thì Lục Tân Nam cảm giác mình chết cũng xứng đáng.
Lục Tân Nam dùng khăn mặt xoa xoa mái tóc, lãnh đạm mở miệng nói: “Ở trên đường phóng ra một tin tức, liền nói có bạn bè ở nước ngoài chạy xa vạn dặm tới Hải Thành giám thị Phó tiên sinh, ta cùng Đường Tranh còn có Bạch Cẩn Du, đã nhiệt tình chiêu đãi bạn bè ngoại quốc, cho nên ta cùng Đường Tranh đã đưa bọn họ đi chơi xa rồi, bọn họ vui đến quên cả trời đất cho nên sẽ không trở về nữa!”
Ý tứ này của Lục Tân Nam, rất nhiều người cảm thấy kinh sợ.
“Vâng!”
/1500
|