Bàn tay nhỏ của Đoàn Đoàn che chở chén nhỏ của mình, cặp mắt đen nhánh trong suốt mở to nhìn qua lại những công nhân viên đang nói chuyện ầm ĩ trên bàn ăn.
Lớn như vậy, Đoàn Đoàn vẫn là lần đầu tiên được ăn cơm ở trong bữa cơm mà mọi người vừa nói chuyện ầm ĩ vừa ăn cơm như vậy, hơn nữa bọn họ nói chuyênn còn rất lớn, cùng những thứ mà trước đây Đoàn Đoàn biết, ăn không nói ngủ không nói khác nhau hoàn toàn, nhưng Đoàn Đoàn cảm thấy bầu không khí rất tốt rất vui vẻ.
“Phó tiên sinh!” Mục Đào Đào bưng cốc bia đứng lên, nâng hướng về về phía Phó Kiến Văn, “Phó tiên sinh, chúng ta uống một chén được không! sau này tôi sẽ là chuyên gia trang điểm riêng của chị Tố Tâm, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho chị ấy!”
Tố Tâm ngẩng đầu, nhìn về phía Mục Đào Đào, khóe môi có ý cười.
Ánh mắt Mục Đào Đào nhìn về phía Phó Kiến Văn rất sạch sẽ, bên trong cũng không hề cất giấu tham niệm như những người phụ nữ khác đối với Phó Kiến Văn, Tố Tâm nhìn ra được!
Phó Kiến Văn rất nể tình giơ ly trà trước mặt lên nhấp một ngụm.
Mục Đào Đào cũng không chú ý, ngửa đầu đem cốc bia lên uống hết.
“Được!”
Không biết người đàn ông nào trên bàn tròn vì Mục Đào Đào mà vỗ tay một tiếng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mục Đào Đào ửng đỏ, cười ngồi xuống.
Phương Ngôn nhíu mày, độ hài lòng đối với Mục Đào Đào thiếu một chút rơi xuống dưới mức quy định.
Phương Ngôn nhìn sang hướng Tố Tâm, thấy Tố Tâm còn đang cười, đột nhiên Phương Ngôn cảm thấy lo lắng thay cho Tố Tâm.
Người ở bàn đều không có một ai dám kính rượu Phó Kiến Văn, vậy mà lá gan của Mục Đào Đào lại lớn như vậy, còn không biết là định làm gì.
Phương Ngôn cũng là phụ nữ đã kết hôn, coi như là có khả năng khôn khéo nhưng tương đối ghét kiểu phụ nữ đi lấy lòng người đàn ông đã có gia đình.
....
Lớn như vậy, Đoàn Đoàn vẫn là lần đầu tiên được ăn cơm ở trong bữa cơm mà mọi người vừa nói chuyện ầm ĩ vừa ăn cơm như vậy, hơn nữa bọn họ nói chuyênn còn rất lớn, cùng những thứ mà trước đây Đoàn Đoàn biết, ăn không nói ngủ không nói khác nhau hoàn toàn, nhưng Đoàn Đoàn cảm thấy bầu không khí rất tốt rất vui vẻ.
“Phó tiên sinh!” Mục Đào Đào bưng cốc bia đứng lên, nâng hướng về về phía Phó Kiến Văn, “Phó tiên sinh, chúng ta uống một chén được không! sau này tôi sẽ là chuyên gia trang điểm riêng của chị Tố Tâm, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho chị ấy!”
Tố Tâm ngẩng đầu, nhìn về phía Mục Đào Đào, khóe môi có ý cười.
Ánh mắt Mục Đào Đào nhìn về phía Phó Kiến Văn rất sạch sẽ, bên trong cũng không hề cất giấu tham niệm như những người phụ nữ khác đối với Phó Kiến Văn, Tố Tâm nhìn ra được!
Phó Kiến Văn rất nể tình giơ ly trà trước mặt lên nhấp một ngụm.
Mục Đào Đào cũng không chú ý, ngửa đầu đem cốc bia lên uống hết.
“Được!”
Không biết người đàn ông nào trên bàn tròn vì Mục Đào Đào mà vỗ tay một tiếng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mục Đào Đào ửng đỏ, cười ngồi xuống.
Phương Ngôn nhíu mày, độ hài lòng đối với Mục Đào Đào thiếu một chút rơi xuống dưới mức quy định.
Phương Ngôn nhìn sang hướng Tố Tâm, thấy Tố Tâm còn đang cười, đột nhiên Phương Ngôn cảm thấy lo lắng thay cho Tố Tâm.
Người ở bàn đều không có một ai dám kính rượu Phó Kiến Văn, vậy mà lá gan của Mục Đào Đào lại lớn như vậy, còn không biết là định làm gì.
Phương Ngôn cũng là phụ nữ đã kết hôn, coi như là có khả năng khôn khéo nhưng tương đối ghét kiểu phụ nữ đi lấy lòng người đàn ông đã có gia đình.
....
/1500
|