Chút ít tâm tư này của Phó Thiên Tứ đúnh là không giấu nổi Tố Tâm, đại khái là có chuyện phiền toái muốn tìm Phó Kiến Văn giải quyết, lại do do dự dự không dám nói cho Phó Kiến Văn vì sợ bị từ chối, cho nên dứt khoát hỏi rõ xem hôm nay Phó Kiến Văn có chuyện gì hay không.
“Đã ăn xong đem chén cho tôi...”
“Tự tôi rửa!” Phó Thiên Tứ đứng lên cầm chén đĩa đi về phía nhà bếp.
“Cậu biết rửa sao!” thái độ của Tố Tâm có chút hoài nghi.
Khoé môi Phó Thiên Tứ nhếch lên, trong đôi mắt mang theo kiêu ngạo: “Cắt... đừng coi thường tôi, trước đây khi tôi không phải là Phó Thiên Tứ, mẹ tôi bận bịu không ở nhà, đều là một mình tôi làm cơm ăn sau đó rửa bát! Không phải tôi khoác lác, nhưng tôi làm cơm ăn rất ngon đấy, khi nào có cơ hội cho cô nếm thử!”
Phó Kiến Văn vừa xuống lầu liền nghe thấy giọng nói của Phó Thiên Tứ từ phòng bếp truyền đến, anh nhấc chân đi tới cửa phòng ăn.
Thấy Tố Tâm giơ hai tay đang ẩm ướt cạch cạch của mình đứng ở một bên, nhìn xem Phó Thiên Tứ rửa chén.
Đây là một tổ hợp kỳ quái gì!
Phó Kiến Văn đứng ở cửa vào nhìn không hiểu, con mắt híp lại, hai tay bỏ túi đứng ở cửa vào nhìn xem.
Ánh mắt của Tố Tâm nhìn thấy Phó Kiến Văn đang đứng ở cửa ra vào, cô ngẩng đầu cười ra: “Anh thay quần áo xong rồi sao!”
Nghe tiếng, Phó Thiên Tứ cũng ngẩng đầu nhìn về phía Phó Kiến Văn.
Cũng không biết là sợ sệt Phó Kiến Văn hay còn là làm sao, lúc Phó Thiên Tứ nhìn thấy Phó Kiến Văn, chén vừa mới rửa sạch trong tay thiếu một chút rơi vào bên trong bồn rửa chén.
Phó Thiên Tứ cầm chén đũa cùng đũa đặt ở trong rổ để cho ráo nước, sau đó buông thõng bàn tay ẩm ướt của mình đứng ở nơi đó.
Tố Tâm giật hai tấm giấy ở nhà bếp dùng để xoa xoa tay, sau đó đem hộp giấy đẩy về phía Phó Thiên Tứ.
“Đã ăn xong đem chén cho tôi...”
“Tự tôi rửa!” Phó Thiên Tứ đứng lên cầm chén đĩa đi về phía nhà bếp.
“Cậu biết rửa sao!” thái độ của Tố Tâm có chút hoài nghi.
Khoé môi Phó Thiên Tứ nhếch lên, trong đôi mắt mang theo kiêu ngạo: “Cắt... đừng coi thường tôi, trước đây khi tôi không phải là Phó Thiên Tứ, mẹ tôi bận bịu không ở nhà, đều là một mình tôi làm cơm ăn sau đó rửa bát! Không phải tôi khoác lác, nhưng tôi làm cơm ăn rất ngon đấy, khi nào có cơ hội cho cô nếm thử!”
Phó Kiến Văn vừa xuống lầu liền nghe thấy giọng nói của Phó Thiên Tứ từ phòng bếp truyền đến, anh nhấc chân đi tới cửa phòng ăn.
Thấy Tố Tâm giơ hai tay đang ẩm ướt cạch cạch của mình đứng ở một bên, nhìn xem Phó Thiên Tứ rửa chén.
Đây là một tổ hợp kỳ quái gì!
Phó Kiến Văn đứng ở cửa vào nhìn không hiểu, con mắt híp lại, hai tay bỏ túi đứng ở cửa vào nhìn xem.
Ánh mắt của Tố Tâm nhìn thấy Phó Kiến Văn đang đứng ở cửa ra vào, cô ngẩng đầu cười ra: “Anh thay quần áo xong rồi sao!”
Nghe tiếng, Phó Thiên Tứ cũng ngẩng đầu nhìn về phía Phó Kiến Văn.
Cũng không biết là sợ sệt Phó Kiến Văn hay còn là làm sao, lúc Phó Thiên Tứ nhìn thấy Phó Kiến Văn, chén vừa mới rửa sạch trong tay thiếu một chút rơi vào bên trong bồn rửa chén.
Phó Thiên Tứ cầm chén đũa cùng đũa đặt ở trong rổ để cho ráo nước, sau đó buông thõng bàn tay ẩm ướt của mình đứng ở nơi đó.
Tố Tâm giật hai tấm giấy ở nhà bếp dùng để xoa xoa tay, sau đó đem hộp giấy đẩy về phía Phó Thiên Tứ.
/1500
|