Phó Kiến Văn đến Kim Thành tiếp một người không có quan hệ với mình đi tham gia hôn lễ của mình, cũng không thèm đi gặp người cha ruột này của mình một lần, như vậy thử hỏi xem tại sao tâm tư của Khương Trình Viễn làm sao sẽ không đau!
Lời của Khương Trình Viễn vừa dứt, đã thấy một con chó to đẩy cửa lớn ra đem đầu mò vào.
Phúc Tử vừa nhìn thấy Phó Kiến Văn, cấp tốc từ ngoài cửa chui vào, một bên vẫy đuôi một bên hướng về phía Phó Kiến Văn chạy tới, yết hầu phát ra âm thanh ô ô ô ô làm nũng.
Phó Kiến Văn khom lưng, đưa tay sờ sờ đầu của nó, con chó ngồi xổm ở trước mặt Phó Kiến Văn, duỗi dài cổ để đặt đầu mình vào trong lòng bàn tay của Phó Kiến Văn, lè lưỡi liếm liếm.
Khương Trình Viễn thấy Phó Kiến Văn ngồi xổm xuống, khẽ vuốt ve con chó có bộ lông màu vàng óng, thấp giọng mở miệng: “Kiến Văn... hôn lễ của hai đứa, nếu như có thể, cha cũng muốn tới tham gia một chút!”
Tựa hồ là sợ bị Phó Kiến Văn từ chối, Khương Trình Viễn l vội mở miệng: “Ta chỉ đứng ở xa liếc mắt nhìn...”
“Hôn lễ của tôi với tiểu Tâm, không phải là vì để cho người khác nhìn.” giọng nói của Phó Kiến Văn vô cùng trầm thấp bình tĩnh, dường như bình thường khiến cho Khương Trình Viễn không nghe ra bất kỳ gợn sóng nào.
“Chú Phúc dì Phúc đều có thể đi tham gia, tại sao ta không thể đi! Ta là cha ruột của con!” Khương Trình Viễn giảm thấp hết sức tiếng nói của mình xuống.
Phó Kiến Văn cúi thấp con mắt xuống nhìn xem Phúc Tử ra sức khoe tài, khóe môi phát ra một tiếng cười trầm trầm khe khẽ.
Nắm đấm bên người Khương Trình Viễn nắm chặt, không biết làm sao trong đầu liền nhớ lại lần trước Phó Kiến Văn đã từng nói...
—— ông họ Khương, tôi họ Phó đứa trẻ cũng họ Phó, ông là ông nội cái gì!
Lời của Khương Trình Viễn vừa dứt, đã thấy một con chó to đẩy cửa lớn ra đem đầu mò vào.
Phúc Tử vừa nhìn thấy Phó Kiến Văn, cấp tốc từ ngoài cửa chui vào, một bên vẫy đuôi một bên hướng về phía Phó Kiến Văn chạy tới, yết hầu phát ra âm thanh ô ô ô ô làm nũng.
Phó Kiến Văn khom lưng, đưa tay sờ sờ đầu của nó, con chó ngồi xổm ở trước mặt Phó Kiến Văn, duỗi dài cổ để đặt đầu mình vào trong lòng bàn tay của Phó Kiến Văn, lè lưỡi liếm liếm.
Khương Trình Viễn thấy Phó Kiến Văn ngồi xổm xuống, khẽ vuốt ve con chó có bộ lông màu vàng óng, thấp giọng mở miệng: “Kiến Văn... hôn lễ của hai đứa, nếu như có thể, cha cũng muốn tới tham gia một chút!”
Tựa hồ là sợ bị Phó Kiến Văn từ chối, Khương Trình Viễn l vội mở miệng: “Ta chỉ đứng ở xa liếc mắt nhìn...”
“Hôn lễ của tôi với tiểu Tâm, không phải là vì để cho người khác nhìn.” giọng nói của Phó Kiến Văn vô cùng trầm thấp bình tĩnh, dường như bình thường khiến cho Khương Trình Viễn không nghe ra bất kỳ gợn sóng nào.
“Chú Phúc dì Phúc đều có thể đi tham gia, tại sao ta không thể đi! Ta là cha ruột của con!” Khương Trình Viễn giảm thấp hết sức tiếng nói của mình xuống.
Phó Kiến Văn cúi thấp con mắt xuống nhìn xem Phúc Tử ra sức khoe tài, khóe môi phát ra một tiếng cười trầm trầm khe khẽ.
Nắm đấm bên người Khương Trình Viễn nắm chặt, không biết làm sao trong đầu liền nhớ lại lần trước Phó Kiến Văn đã từng nói...
—— ông họ Khương, tôi họ Phó đứa trẻ cũng họ Phó, ông là ông nội cái gì!
/1500
|