Hơn nữa vấn đề bạo lực học đường, Tố Tâm cũng sẽ không gặp cái gì nguy hiểm, Phương Ngôn cảm thấy đúng là có thể thử một chút.
Phương Ngôn nhìn thời gian sau đó nói tiết mục kì thứ nhất sẽ được phát đúng dịo lễ Giáng sinh, sau đó có thể tiếp tục chuẩn bị kì thứ hai, để Tố Tâm cùng Phó Thiên Tứ quyết định thời gian thu lại, đài truyền hình bên này nhất định sẽ toàn lực phối hợp.
Mặt khác, Phương Ngôn cùng Tố Tâm nhắc lại chuyện muốn kí hợp đồng với Phó Thiên Tứ.
Tố Tâm nhìn màn hình điện thoại di động một cách chăm chú, cũng không có nhắn tin lại, chỉ nhìn xem giám chế Hạ cùng Phương Ngôn nhắn tin qua lại, lông mày lo lắng.
Giám chế Hạ: "Đứa trẻ Lô Thiên Tứ kia! Chị rất yêu thích! Có tài Hoa cũng có cá tính! Kí xuống kí xuống! Tố Tố mau kí xuống!"
Phương Ngôn: "Đúng, là người có tài năng, ký đến phòng làm việc của chúng ta, chị nhất định có thể đem cậu ta chế tạo thành ngôi sao của ngày mai!"
Giám chế Hạ: "Bà chủ, cô thấy thế nào!"
Tố Tâm: "..."
Không biết bắt đầu từ khi nào mà giám chế Hạ lại đột nhiên gọi Tố Tâm là bà chủ, này làm cho Tố Tâm trả lời cũng không phải mà không trả lời cũng không phải.
Đôi đũa của Phó Kiến Văn gõ gõ xuống bát cơm của Tố Tâm, lúc này Tố Tâm mới đem đôi đũa đang cắn ở khoé môi dời đi, giương mắt nhìn về hướng Phó Kiến Văn.
"Lúc ăn cơm còn chờ cái gì nữa!" tầm mắt của Phó Kiến Văn đảo qua điện thoại của Tố Tâm, "Ăn cơm trước!"
"Chị Phương Ngôn cùng giám chế Hạ nói, muốn đem ký hợp đồng với Phó Thiên Tứ, thân là lão bản sau lưng phòng làm việc anh cảm thấy như thế nào!" Tố Tâm đem điện thoại di động giơ lên trước mặt Phó Kiến Văn để anh đọc tin nhắn.
Nhìn thấy hai chữ bà chủ kia, đáy mắt Phó Kiến Văn rõ ràng có ý cười bị lấy lòng.
"Chuyện này, bà chủ làm chủ là tốt rồi, nếu như bà chủ cảm thấy có thể, liền hỏi ý tứ của Phó Thiên Tứ một chút..." con ngươi đen sâu thẳm của Ốh Kiến Văn nhìn về phía Tố Tâm nhìn tới, anh bưng chén canh lên đưa cho Tố Tâm.
Phương Ngôn nhìn thời gian sau đó nói tiết mục kì thứ nhất sẽ được phát đúng dịo lễ Giáng sinh, sau đó có thể tiếp tục chuẩn bị kì thứ hai, để Tố Tâm cùng Phó Thiên Tứ quyết định thời gian thu lại, đài truyền hình bên này nhất định sẽ toàn lực phối hợp.
Mặt khác, Phương Ngôn cùng Tố Tâm nhắc lại chuyện muốn kí hợp đồng với Phó Thiên Tứ.
Tố Tâm nhìn màn hình điện thoại di động một cách chăm chú, cũng không có nhắn tin lại, chỉ nhìn xem giám chế Hạ cùng Phương Ngôn nhắn tin qua lại, lông mày lo lắng.
Giám chế Hạ: "Đứa trẻ Lô Thiên Tứ kia! Chị rất yêu thích! Có tài Hoa cũng có cá tính! Kí xuống kí xuống! Tố Tố mau kí xuống!"
Phương Ngôn: "Đúng, là người có tài năng, ký đến phòng làm việc của chúng ta, chị nhất định có thể đem cậu ta chế tạo thành ngôi sao của ngày mai!"
Giám chế Hạ: "Bà chủ, cô thấy thế nào!"
Tố Tâm: "..."
Không biết bắt đầu từ khi nào mà giám chế Hạ lại đột nhiên gọi Tố Tâm là bà chủ, này làm cho Tố Tâm trả lời cũng không phải mà không trả lời cũng không phải.
Đôi đũa của Phó Kiến Văn gõ gõ xuống bát cơm của Tố Tâm, lúc này Tố Tâm mới đem đôi đũa đang cắn ở khoé môi dời đi, giương mắt nhìn về hướng Phó Kiến Văn.
"Lúc ăn cơm còn chờ cái gì nữa!" tầm mắt của Phó Kiến Văn đảo qua điện thoại của Tố Tâm, "Ăn cơm trước!"
"Chị Phương Ngôn cùng giám chế Hạ nói, muốn đem ký hợp đồng với Phó Thiên Tứ, thân là lão bản sau lưng phòng làm việc anh cảm thấy như thế nào!" Tố Tâm đem điện thoại di động giơ lên trước mặt Phó Kiến Văn để anh đọc tin nhắn.
Nhìn thấy hai chữ bà chủ kia, đáy mắt Phó Kiến Văn rõ ràng có ý cười bị lấy lòng.
"Chuyện này, bà chủ làm chủ là tốt rồi, nếu như bà chủ cảm thấy có thể, liền hỏi ý tứ của Phó Thiên Tứ một chút..." con ngươi đen sâu thẳm của Ốh Kiến Văn nhìn về phía Tố Tâm nhìn tới, anh bưng chén canh lên đưa cho Tố Tâm.
/1500
|