Lý Mục Dương đem Menu thu về, tiện tay để ở một bên, mới ung dung thong thả nói: "Người tôi đã mang đến, ăn xong bữa cơm này em có thể mang người đi, tôi không muốn giống như lần trước, ngay cả một tách cà phê em cũng không uống mà đã nhận được thứ mình muốn rồi xoay người rời đi! Tố Tố, tôi muốn cùng em có thể ở chung trong thời gian một bữa cơm!"
Lý Mục Dương đều là đem mục đích của mình nói trắng ra...
Đường Tranh nghe được lời nói của Lý Mục Dương, khắc chế muốn cho Lý Mục Dương một quyền, vừa muốn đứng dậy ra ngoài, tầm mắt của Lý Mục Dương lại nhìn về phía Đường Tranh nhìn lại.
Lý Mục Dương mở miệng, cười nói: "Nếu như Đường tiên sinh không muốn để cho Vân tiểu thư bị thương, vẫn là nên tiếp tục ngồi xuống! nếu tôi đã đem người mang đến, tôi cũng đã nói rồi, chỉ cần ăn cùng Tố Tố một bữa cơm liền sẽ đem người giao cho các người, nhất định nói được là làm được! Nếu như thừa dịp chúng ta ăn cơm đi tìm người, người của tôi không rõ ràng chuyện gì xảy ra, làm Vân tiểu thư bị thương sẽ không tốt!"
Mặc dù khoé môi Đường Tranh có ý cười, nhưng màu mắt thâm trầm đến quạnh quẽ.
"Tôi cũng không tham lam, muốn cũng không nhiều, một bữa cơm mà thôi, Đường tiên sinh không nên gấp gáp, Tố Tố, em cũng không nên gấp gáp!" Lý Mục Dương nói ra lời này rất có ý tứ động viên Đường Tranh.
Lý Mục Dương nói xong, nhìn qua Tố Tâm đang mím môi không mở miệng, da thịt bên dưới mũ lưỡi trai trắng nõn mà lại trong suốt, tia sáng rơi vào cánh môi tinh xảo bên dưới cằm, hầu như xuyên thấu da thịt của cô, mơ hồ có thể nhìn thấy mao mạch máu.
Đường Tranh nhẫn nại tính tình, người của anh đã vây quanh Mãn Giang lầu, không sợ Lý Mục Dương đùa nghịch giở trò.
Món ăn được mang lên, nhiều khiến cho người ta líu lưỡi.
Lý Mục Dương đều là đem mục đích của mình nói trắng ra...
Đường Tranh nghe được lời nói của Lý Mục Dương, khắc chế muốn cho Lý Mục Dương một quyền, vừa muốn đứng dậy ra ngoài, tầm mắt của Lý Mục Dương lại nhìn về phía Đường Tranh nhìn lại.
Lý Mục Dương mở miệng, cười nói: "Nếu như Đường tiên sinh không muốn để cho Vân tiểu thư bị thương, vẫn là nên tiếp tục ngồi xuống! nếu tôi đã đem người mang đến, tôi cũng đã nói rồi, chỉ cần ăn cùng Tố Tố một bữa cơm liền sẽ đem người giao cho các người, nhất định nói được là làm được! Nếu như thừa dịp chúng ta ăn cơm đi tìm người, người của tôi không rõ ràng chuyện gì xảy ra, làm Vân tiểu thư bị thương sẽ không tốt!"
Mặc dù khoé môi Đường Tranh có ý cười, nhưng màu mắt thâm trầm đến quạnh quẽ.
"Tôi cũng không tham lam, muốn cũng không nhiều, một bữa cơm mà thôi, Đường tiên sinh không nên gấp gáp, Tố Tố, em cũng không nên gấp gáp!" Lý Mục Dương nói ra lời này rất có ý tứ động viên Đường Tranh.
Lý Mục Dương nói xong, nhìn qua Tố Tâm đang mím môi không mở miệng, da thịt bên dưới mũ lưỡi trai trắng nõn mà lại trong suốt, tia sáng rơi vào cánh môi tinh xảo bên dưới cằm, hầu như xuyên thấu da thịt của cô, mơ hồ có thể nhìn thấy mao mạch máu.
Đường Tranh nhẫn nại tính tình, người của anh đã vây quanh Mãn Giang lầu, không sợ Lý Mục Dương đùa nghịch giở trò.
Món ăn được mang lên, nhiều khiến cho người ta líu lưỡi.
/1500
|