Dì Lý đứng ở cửa vào, lúc nói chuyện khóe môi toả ra khói trắng!
Tố Tâm bị sự xuất hiện đột ngột của dì Lý làm cho sợ hết hồn, yết hầu ngạnh một cái.
Khoảng cách xa như vậy, dì Lý lại có thể nhìn thấy mặt mình đỏ... như vậy có bao nhiêu đỏ đây!
Tố Tâm giơ tay che hai gò má của mình lại.
Bên ngoài có người đập bóng rổ vào trên nền, tiếng vang đặc biệt lớn, dọa Tố Tâm nhảy một cái.
Sát theo đó, Tố Tâm liền thấy Phó Thiên Tứ vỗ bóng rổ từ ngoài cửa đi vào, âm thanh “Rầm rầm rầm” va chạm vào màng tai Tố Tâm, tần suất của bóng rổ hầu như giống nhịp đập của trái tim cô.
Trời rất lạnh, Phó Thiên Tứ mặc một bộ quần áo cộc màu đen, đồng phục học sinh choàng ở trên lưng, ống tay áo quấn vào trên cổ, trên trán có mồ hôi, trước khi vào cửa Tố Tâm còn có thể nhìn thấy trên đỉnh đầu Phó Thiên Tứ còn có mấy giọt mồ hôi.
“Không có chuyện gì, Kiến Văn trở về rồi, cháu cầm chút đồ lên lầu giúp anh ấy, có chút nóng!” Tố Tâm có tật giật mình, giọng nói rất nhỏ.
Vốn dĩ theo bản năng Tố Tâm muốn đem tóc rối vé ra sau tai, lại lo lắng dì Lý cùng Phó Thiên Tứ nhìn thấy lỗ tai của mình quá đỏ, vẫn cứ đem động tác nhỏ này nhịn xuống
Tố Tâm đưa tay lôi kéo cổ áo của mình, làm bộ đang rất nóng...
Phó Thiên Tứ đi tới cửa, thu bóng rổ lại, tiện tay đem bóng rổ đặt ở khung để ô, đi tới.
Thấy Phó Thiên Tứ một bộ tinh thần sảng khoái, Tố Tâm biết lần này Phó Thiên Tứ rời khỏi nhà, Phó Thanh Tuyền không có làm khó cậu ta.
“Làm sao mặt hồng như vậy!” Phó Thiên Tứ vào cửa, cũng hỏi Tố Tâm một câu như vậy.
Phó Thiên Tứ giơ tay chà xát một chút mồ hôi trên đầu, đem mồ hôi cọ ở trên áo T-shirt, động tác tự nhiên trôi chảy mở tủ giày tìm dép.
Thật sự rất đỏ sao!
Tố Tâm bị sự xuất hiện đột ngột của dì Lý làm cho sợ hết hồn, yết hầu ngạnh một cái.
Khoảng cách xa như vậy, dì Lý lại có thể nhìn thấy mặt mình đỏ... như vậy có bao nhiêu đỏ đây!
Tố Tâm giơ tay che hai gò má của mình lại.
Bên ngoài có người đập bóng rổ vào trên nền, tiếng vang đặc biệt lớn, dọa Tố Tâm nhảy một cái.
Sát theo đó, Tố Tâm liền thấy Phó Thiên Tứ vỗ bóng rổ từ ngoài cửa đi vào, âm thanh “Rầm rầm rầm” va chạm vào màng tai Tố Tâm, tần suất của bóng rổ hầu như giống nhịp đập của trái tim cô.
Trời rất lạnh, Phó Thiên Tứ mặc một bộ quần áo cộc màu đen, đồng phục học sinh choàng ở trên lưng, ống tay áo quấn vào trên cổ, trên trán có mồ hôi, trước khi vào cửa Tố Tâm còn có thể nhìn thấy trên đỉnh đầu Phó Thiên Tứ còn có mấy giọt mồ hôi.
“Không có chuyện gì, Kiến Văn trở về rồi, cháu cầm chút đồ lên lầu giúp anh ấy, có chút nóng!” Tố Tâm có tật giật mình, giọng nói rất nhỏ.
Vốn dĩ theo bản năng Tố Tâm muốn đem tóc rối vé ra sau tai, lại lo lắng dì Lý cùng Phó Thiên Tứ nhìn thấy lỗ tai của mình quá đỏ, vẫn cứ đem động tác nhỏ này nhịn xuống
Tố Tâm đưa tay lôi kéo cổ áo của mình, làm bộ đang rất nóng...
Phó Thiên Tứ đi tới cửa, thu bóng rổ lại, tiện tay đem bóng rổ đặt ở khung để ô, đi tới.
Thấy Phó Thiên Tứ một bộ tinh thần sảng khoái, Tố Tâm biết lần này Phó Thiên Tứ rời khỏi nhà, Phó Thanh Tuyền không có làm khó cậu ta.
“Làm sao mặt hồng như vậy!” Phó Thiên Tứ vào cửa, cũng hỏi Tố Tâm một câu như vậy.
Phó Thiên Tứ giơ tay chà xát một chút mồ hôi trên đầu, đem mồ hôi cọ ở trên áo T-shirt, động tác tự nhiên trôi chảy mở tủ giày tìm dép.
Thật sự rất đỏ sao!
/1500
|