Hứa Khai nghe ra trong lời nói của Bạch Hiểu Niên có chút trào phúng, hai tay bỏ túi, gật đầu: "Em nói đi..."
Bạch Hiểu Niên cười nhẹ, nụ cười tiêu chuẩn khi dẫn chương trình bản tin buổi sáng: "Năm đó anh mất tích, Tố Tâm đã từng đi Iraq, đã phải trải qua những gì cô ấy chưa từng nói với bất kỳ ai, tôi chỉ biết là sau khi Tố Tâm từ đó trở về đã phải đi điều trị tâm lý ở chỗ Lữ Hàm Tử!"
Trong tích tắc, đại não của Hứa Khai trống rỗng, ngực đột nhiên bị cái gì chặn lại không thở nổi, rõ ràng Bạch Hiểu Niên nói ung dung tùy ý, nhưng dòng máu của anh trong nháy mắt đóng thành băng, lớp băng mạnh mẽ xuyên thấu xương tuỷ.
Nhìn qua gương mặt Hứa Khai từ từ tái nhợt, Bạch Hiểu Niên nói tiếp: "Tôi nhớ được Tố Tâm từng nói, mọi chuyện xảy ra rất khủng khiếp, cô ấy không muốn nhắc lại. Anh có thể tưởng tượng được không, một cô gái sẽ phải chứng kiến những gì mà phải đi điều trị tâm lý! Tôi cũng đến khâm phục sự nói dối của Hạ Hàm Yên, cô ta từng đi iraq sao? đi Iraq rồi cô ta phải trải qua những cái gì, cô ta chẳng trải qua cái gì hết, bởi vì cô ta không có đi..."
Hai con mắt Hứa Khai đỏ lên một mảnh, cả người phảng phất vẫn còn khiếp sợ chưa hoàn hồn lại, toàn thân đều lộ ra hàn ý, không ngừng run rẩy.
"Sở dĩ tôi lựa chọn chờ anh kết hôn mới nói cho anh biết, là vì hôm nay Tố Tâm đi làm đăng kí kết hôn rồi, chính là cùng Phó Kiến Văn..."
Hai tay Hứa Khai đột nhiên nắm chặt, gắt gao nắm chặt, trong lòng như là bị người nào đó đâm một cái thật đau, đau đến máu tươi chảy ròng ròng, cánh môi anh lúng túng như muốn hỏi gì đó, nhưng yết hầu lại căng đau không phát ra được âm thanh nào.
"Tố Tố có thể đến được với Phó Kiến Văn, nói đến... Tôi còn muốn cảm ơn anh và Hạ Hàm Yên đây, nếu như không phải Hạ Hàm Yên đến cầu xin Tố Tố nói cái gì mà... Cô ta không muốn anh trở về rồi lại phát hiện người anh yêu nhất là cô ta phải kết hôn với Phó Kiến Văn, nếu cô ta không nói thế thì làm sao Tố Tố lại phải thay thế Hạ Hàm Yên đi tìm Phó Kiến Văn để thay thế cô ta!"
Máu nóng dâng lên đến đỉnh đầu, đầu óc Hứa Khai nghe thấy lại như không nghe thấy gì, tất cả đều trở nên quay cuồng, dưới chân cũng đã chuyển động...
Những khớp ngón tay nhỏ nhắn dài thẳng của Bạch Hiểu Niên nhanh chóng bắt được cánh tay của Hứa Khai, cách một tầng áo sơmi thật mỏng, đầu ngón tay của Bạch Hiểu Niên như muốn xuyên thủng da thịt của Hứa Khai, Bạch Hiểu Niên nhếch môi: "Muốn đi ngăn cản Tố Tố sao? Anh tới được thì sao? Anh xứng à? Hứa Khai... Anh đã kết hôn rồi!"
Năm chữ “anh đã kết hôn rồi” như từng mũi dao găm vào trái tim Hứa Khai, hai mắt anh đã đỏ chót, khí thế hung dữ như muốn giết người, muốn làm cho mọi thứ nổ tung: "Buông ra!"
Bạch Hiểu Niên buông Hứa Khai, hai tay giơ lên, cười nhìn Hứa Khai, thẳng đến khi thân ảnh của anh biến mất ở trong tầm mắt của cô, khoé môi Bạch Hiểu Niên mới chìm xuống.
Tố Tâm nói, đã không còn ý định cùng với Hứa Khai, cho nên không muốn đem chuyện năm đó đi Iraq nói ra trêu chọc trái tim Hứa Khai.
Nhưng dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì Tố Tâm phải trải qua nhiều chuyện như vậy, thậm chí là cả những chuyện ảnh hưởng đến cả mạng sống của mình, rồi để đến cuối cùng người hưởng thụ kết quả lại chính là Hạ Hàm Yên!
Dựa vào cái gì tất cả nỗ lực của Tố Tâm, Hứa Khai lại không biết, đáy lòng còn oán trách tại sao Tố Tâm không chờ anh ta...
Tiện nghi dựa vào cái gì để cho người khác chiếm hết, còn Tố Tâm phải nhận lấy những lời trách móc!
Bạch Hiểu Niên không muốn vi phạm ý nguyện của Tố Tâm, nhưng cô cũng không muốn nhìn xem bạn thân của mình phải chịu oan ức.
Hiện tại nếu như Hứa Khai đã kết hôn cùng Hạ Hàm Yên rồi, cái kia cũng sẽ không thể tiếp tục theo đuổi Tố Tâm nữa.
Bạch Hiểu Niên lựa chọn cơ hội này nói cho Hứa Khai biết, bất quá là muốn ở trong lòng Hứa Khai phải lưu lại một phần áy náy, cùng tiếc nuối, chỉ có như vậy... Những tháng ngày sau này của Hạ Hàm Yên mới không dễ chịu.
*Hãy like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nha *
Bạch Hiểu Niên cười nhẹ, nụ cười tiêu chuẩn khi dẫn chương trình bản tin buổi sáng: "Năm đó anh mất tích, Tố Tâm đã từng đi Iraq, đã phải trải qua những gì cô ấy chưa từng nói với bất kỳ ai, tôi chỉ biết là sau khi Tố Tâm từ đó trở về đã phải đi điều trị tâm lý ở chỗ Lữ Hàm Tử!"
Trong tích tắc, đại não của Hứa Khai trống rỗng, ngực đột nhiên bị cái gì chặn lại không thở nổi, rõ ràng Bạch Hiểu Niên nói ung dung tùy ý, nhưng dòng máu của anh trong nháy mắt đóng thành băng, lớp băng mạnh mẽ xuyên thấu xương tuỷ.
Nhìn qua gương mặt Hứa Khai từ từ tái nhợt, Bạch Hiểu Niên nói tiếp: "Tôi nhớ được Tố Tâm từng nói, mọi chuyện xảy ra rất khủng khiếp, cô ấy không muốn nhắc lại. Anh có thể tưởng tượng được không, một cô gái sẽ phải chứng kiến những gì mà phải đi điều trị tâm lý! Tôi cũng đến khâm phục sự nói dối của Hạ Hàm Yên, cô ta từng đi iraq sao? đi Iraq rồi cô ta phải trải qua những cái gì, cô ta chẳng trải qua cái gì hết, bởi vì cô ta không có đi..."
Hai con mắt Hứa Khai đỏ lên một mảnh, cả người phảng phất vẫn còn khiếp sợ chưa hoàn hồn lại, toàn thân đều lộ ra hàn ý, không ngừng run rẩy.
"Sở dĩ tôi lựa chọn chờ anh kết hôn mới nói cho anh biết, là vì hôm nay Tố Tâm đi làm đăng kí kết hôn rồi, chính là cùng Phó Kiến Văn..."
Hai tay Hứa Khai đột nhiên nắm chặt, gắt gao nắm chặt, trong lòng như là bị người nào đó đâm một cái thật đau, đau đến máu tươi chảy ròng ròng, cánh môi anh lúng túng như muốn hỏi gì đó, nhưng yết hầu lại căng đau không phát ra được âm thanh nào.
"Tố Tố có thể đến được với Phó Kiến Văn, nói đến... Tôi còn muốn cảm ơn anh và Hạ Hàm Yên đây, nếu như không phải Hạ Hàm Yên đến cầu xin Tố Tố nói cái gì mà... Cô ta không muốn anh trở về rồi lại phát hiện người anh yêu nhất là cô ta phải kết hôn với Phó Kiến Văn, nếu cô ta không nói thế thì làm sao Tố Tố lại phải thay thế Hạ Hàm Yên đi tìm Phó Kiến Văn để thay thế cô ta!"
Máu nóng dâng lên đến đỉnh đầu, đầu óc Hứa Khai nghe thấy lại như không nghe thấy gì, tất cả đều trở nên quay cuồng, dưới chân cũng đã chuyển động...
Những khớp ngón tay nhỏ nhắn dài thẳng của Bạch Hiểu Niên nhanh chóng bắt được cánh tay của Hứa Khai, cách một tầng áo sơmi thật mỏng, đầu ngón tay của Bạch Hiểu Niên như muốn xuyên thủng da thịt của Hứa Khai, Bạch Hiểu Niên nhếch môi: "Muốn đi ngăn cản Tố Tố sao? Anh tới được thì sao? Anh xứng à? Hứa Khai... Anh đã kết hôn rồi!"
Năm chữ “anh đã kết hôn rồi” như từng mũi dao găm vào trái tim Hứa Khai, hai mắt anh đã đỏ chót, khí thế hung dữ như muốn giết người, muốn làm cho mọi thứ nổ tung: "Buông ra!"
Bạch Hiểu Niên buông Hứa Khai, hai tay giơ lên, cười nhìn Hứa Khai, thẳng đến khi thân ảnh của anh biến mất ở trong tầm mắt của cô, khoé môi Bạch Hiểu Niên mới chìm xuống.
Tố Tâm nói, đã không còn ý định cùng với Hứa Khai, cho nên không muốn đem chuyện năm đó đi Iraq nói ra trêu chọc trái tim Hứa Khai.
Nhưng dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì Tố Tâm phải trải qua nhiều chuyện như vậy, thậm chí là cả những chuyện ảnh hưởng đến cả mạng sống của mình, rồi để đến cuối cùng người hưởng thụ kết quả lại chính là Hạ Hàm Yên!
Dựa vào cái gì tất cả nỗ lực của Tố Tâm, Hứa Khai lại không biết, đáy lòng còn oán trách tại sao Tố Tâm không chờ anh ta...
Tiện nghi dựa vào cái gì để cho người khác chiếm hết, còn Tố Tâm phải nhận lấy những lời trách móc!
Bạch Hiểu Niên không muốn vi phạm ý nguyện của Tố Tâm, nhưng cô cũng không muốn nhìn xem bạn thân của mình phải chịu oan ức.
Hiện tại nếu như Hứa Khai đã kết hôn cùng Hạ Hàm Yên rồi, cái kia cũng sẽ không thể tiếp tục theo đuổi Tố Tâm nữa.
Bạch Hiểu Niên lựa chọn cơ hội này nói cho Hứa Khai biết, bất quá là muốn ở trong lòng Hứa Khai phải lưu lại một phần áy náy, cùng tiếc nuối, chỉ có như vậy... Những tháng ngày sau này của Hạ Hàm Yên mới không dễ chịu.
*Hãy like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nha *
/1500
|