Tố Tâm nhanh chóng đem tay của mình rút về, cứng ngắc cùng Hứa Trạch Vũ giữ một khoảng cách.
Cô một tay nắm chặt túi ny lon, một tay đem tóc mai bị rối vén ra sau tai, che giấu nội tâm hoang mang của mình.
Cô cảm kích sáng sớm hôm nay ở Ủy Ban, Phó Kiến Văn thả cô rời đi, nhưng cô không dám hy vọng anh sẽ từ bỏ chuyện kết hôn này.
Cho nên, Tố Tâm cảm thấy bất ngờ khi thấy Phó Kiến Văn ở đây, làm cho cô cảm thấy chính cô đang cắm sừng anh vậy.
Đèn xanh.
Lục Tân Nam thả phanh ra cho xe chạy, hỏi một câu: "Cậu đối với cô gái này thật sự yêu thích!"
Lục Tân Nam biết lời này mình hỏi là dư thừa, không yêu thích làm sao Phó Kiến Văn sẽ cùng một người phụ nữ kết hôn!
Phó Kiến Văn không hé răng nửa lời, Lục Tân Nam cũng thức thời câm miệng không tiếp tục nói nữa.
Trước cửa tiệm của Điềm Điềm, Tố Tâm nhìn xe của Phó Kiến Văn rời đi,, mi tâm lo lắng.
Hứa Trạch Vũ thấy Tố Tâm nửa ngày không đáp lời, khẩn trương yết hầu phát khô.
"Anh trai tôi trở về rồi, lời này... tôi sợ không nói, về sau sẽ không có cơ hội nói." Hứa Trạch Vũ lỗ tai đỏ lên một mảnh, "Tôi sẽ không ép buộc em trả lời tôi lúc này, em có thể suy nghĩ thật kỹ."
Nói tới đây, Tố Tâm chỉ cần rời đi, hai người sẽ không bị lúng túng.
Nhưng cô không có ý định cho Hứa Trạch Vũ cơ hội, nếu bỏ đi sẽ khiến Hứa Trạch Vũ lầm tưởng cô cho anh ta cơ hội.
Lời cần nói đều đã nói ra, Tố Tâm cũng không ngại lúng túng hơn.
"Trạch Vũ, hai chúng ta không phải là người cùng đẳng cấp, anh là nhị thiếu gia của Hứa gia, tôi đã không còn là thiên kim Tố gia, cha của tôi chính là tên lừa đảo, cả cái thành phố A này đều biết, mẹ của tôi còn có tiểu sử về bệnh thần kinh..."
Hứa Trạch Vũ muốn nói chen vào, nhưng Tố Tâm lại không cho anh ta cơ hội.
"Anh không ngại mọi chuyện về cha mẹ của của tôi, nhưng tôi cũng không thể ở cùng với anh, cũng không có dũng khí đó, nói cho cùng...Tôi với anh, không thể nào đến với nhau được.."
Hứa Trạch Vũ môi mỏng mím chặt.
"Còn nữa, người tôi thích là anh trai của anh, hơn nữa anh cùng anh trai lại tương đối giống nhau. Anh không để ý tôi coi anh làm người thay thế, nhưng tôi để ý. Anh ưu tú như vậy, con gái theo đuổi chắc hẳn cũng rất nhiều. Vì thế không cần lãng phí thời gian với tôi nữa."
Lời nói ra, đều không che giấu được là Tố Tâm đang từ chối anh, Hứa Trạch Vũ mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng đau.
Tố Tâm chính xác muốn nói rõ với Hứa Trạch Vũ ba vấn đề: Tố Tâm không thích anh, về tình cảm Tố Tâm không chấp nhận lựa chọn người khác làm người thay thế, Hứa Trạch Vũ chính là bạn tốt của cô.
"Tố Tâm, em nói chuyện thật thẳng thắn, một chút cũng không để cho người khác lối thoát." Hứa Trạch Vũ khoé môi giật giật, để giảm bớt lúng túng nói một câu.
"Bởi vì anh là em trai của Hứa Khai, cho nên tôi mới cự tuyệt thẳng thừng như vậy, bởi vì tôi hiểu rõ cá tính của anh, nói thẳng ra chúng ta còn có thể làm bạn, cho anh hy vọng về sau lại từ chối, như thế sẽ rất khó gặp mặt!"
Hứa Trạch Vũ biết, trước một câu là lời nói thẳng không cho người khác đường lui, nhưng đằng sau... Lại chính là Tố Tâm đang cho anh đường lui.
Lời nói này không làm cho Hứa Trạch Vũ vì bị cự tuyệt mà sau này coi Tố Tâm trở thành người dưng.
Tố Tâm luôn luôn thông minh, Hứa Trạch Vũ biết.
Hứa Trạch Vũ thở dài một tiếng, nhếch môi che lại sự chua xót trong lòng: "Tôi đưa em đi..."
"Không cần, quẹo qua là đến, tôi đi trước..."
Hứa Trạch Vũ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng gầy gò của Tố Tâm dời đi, biểu tình cụt hứng.
Cô một tay nắm chặt túi ny lon, một tay đem tóc mai bị rối vén ra sau tai, che giấu nội tâm hoang mang của mình.
Cô cảm kích sáng sớm hôm nay ở Ủy Ban, Phó Kiến Văn thả cô rời đi, nhưng cô không dám hy vọng anh sẽ từ bỏ chuyện kết hôn này.
Cho nên, Tố Tâm cảm thấy bất ngờ khi thấy Phó Kiến Văn ở đây, làm cho cô cảm thấy chính cô đang cắm sừng anh vậy.
Đèn xanh.
Lục Tân Nam thả phanh ra cho xe chạy, hỏi một câu: "Cậu đối với cô gái này thật sự yêu thích!"
Lục Tân Nam biết lời này mình hỏi là dư thừa, không yêu thích làm sao Phó Kiến Văn sẽ cùng một người phụ nữ kết hôn!
Phó Kiến Văn không hé răng nửa lời, Lục Tân Nam cũng thức thời câm miệng không tiếp tục nói nữa.
Trước cửa tiệm của Điềm Điềm, Tố Tâm nhìn xe của Phó Kiến Văn rời đi,, mi tâm lo lắng.
Hứa Trạch Vũ thấy Tố Tâm nửa ngày không đáp lời, khẩn trương yết hầu phát khô.
"Anh trai tôi trở về rồi, lời này... tôi sợ không nói, về sau sẽ không có cơ hội nói." Hứa Trạch Vũ lỗ tai đỏ lên một mảnh, "Tôi sẽ không ép buộc em trả lời tôi lúc này, em có thể suy nghĩ thật kỹ."
Nói tới đây, Tố Tâm chỉ cần rời đi, hai người sẽ không bị lúng túng.
Nhưng cô không có ý định cho Hứa Trạch Vũ cơ hội, nếu bỏ đi sẽ khiến Hứa Trạch Vũ lầm tưởng cô cho anh ta cơ hội.
Lời cần nói đều đã nói ra, Tố Tâm cũng không ngại lúng túng hơn.
"Trạch Vũ, hai chúng ta không phải là người cùng đẳng cấp, anh là nhị thiếu gia của Hứa gia, tôi đã không còn là thiên kim Tố gia, cha của tôi chính là tên lừa đảo, cả cái thành phố A này đều biết, mẹ của tôi còn có tiểu sử về bệnh thần kinh..."
Hứa Trạch Vũ muốn nói chen vào, nhưng Tố Tâm lại không cho anh ta cơ hội.
"Anh không ngại mọi chuyện về cha mẹ của của tôi, nhưng tôi cũng không thể ở cùng với anh, cũng không có dũng khí đó, nói cho cùng...Tôi với anh, không thể nào đến với nhau được.."
Hứa Trạch Vũ môi mỏng mím chặt.
"Còn nữa, người tôi thích là anh trai của anh, hơn nữa anh cùng anh trai lại tương đối giống nhau. Anh không để ý tôi coi anh làm người thay thế, nhưng tôi để ý. Anh ưu tú như vậy, con gái theo đuổi chắc hẳn cũng rất nhiều. Vì thế không cần lãng phí thời gian với tôi nữa."
Lời nói ra, đều không che giấu được là Tố Tâm đang từ chối anh, Hứa Trạch Vũ mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng đau.
Tố Tâm chính xác muốn nói rõ với Hứa Trạch Vũ ba vấn đề: Tố Tâm không thích anh, về tình cảm Tố Tâm không chấp nhận lựa chọn người khác làm người thay thế, Hứa Trạch Vũ chính là bạn tốt của cô.
"Tố Tâm, em nói chuyện thật thẳng thắn, một chút cũng không để cho người khác lối thoát." Hứa Trạch Vũ khoé môi giật giật, để giảm bớt lúng túng nói một câu.
"Bởi vì anh là em trai của Hứa Khai, cho nên tôi mới cự tuyệt thẳng thừng như vậy, bởi vì tôi hiểu rõ cá tính của anh, nói thẳng ra chúng ta còn có thể làm bạn, cho anh hy vọng về sau lại từ chối, như thế sẽ rất khó gặp mặt!"
Hứa Trạch Vũ biết, trước một câu là lời nói thẳng không cho người khác đường lui, nhưng đằng sau... Lại chính là Tố Tâm đang cho anh đường lui.
Lời nói này không làm cho Hứa Trạch Vũ vì bị cự tuyệt mà sau này coi Tố Tâm trở thành người dưng.
Tố Tâm luôn luôn thông minh, Hứa Trạch Vũ biết.
Hứa Trạch Vũ thở dài một tiếng, nhếch môi che lại sự chua xót trong lòng: "Tôi đưa em đi..."
"Không cần, quẹo qua là đến, tôi đi trước..."
Hứa Trạch Vũ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng gầy gò của Tố Tâm dời đi, biểu tình cụt hứng.
/1500
|