Cô cho là về sau cô không còn nhà để về.
Sau đó, chính Phó Kiến Văn là người cho cô an ổn.
Cho dù khi mới bắt đầu tình cảm của hai người cũng không tốt đẹp như vậy, cũng không phải bởi vì yêu...
Lúc hai người bắt đầu, Tố Tâm vẫn là mang theo miễn cưỡng cùng ủy khuất, cô chưa bao giờ từng nghĩ, sẽ có một ngày oan ức của mình lại biến thành nắng ấm, sưởi ấm cho mình.
Tố Tâm cảm giác được Phó Kiến Văn nâng cằm của mình lên, cô còn chưa kịp mở mắt ra, ánh sáng đã không còn chiếu tới nữa, chỉ thấy một vệt bóng đen đè xuống, cánh môi nóng bỏng của anh chạm xuống môi cô, khiến cho cô hoảng hốt.
Con mắt Phó Kiến Văn híp lại, quan sát biểu lộ của Tố Tâm, mắt tiệp của cô run rẩy kịch liệt, gương mặt trắng nõn quá mức hiện ra một vệt màu hồng, vô cùng gợi cảm.
Nghe được âm thanh của người đi đường nói chuyện đến ngày càng gần, còn có tiếng bánh xe ô tô đè lên đá vụn đang tới gần, Tố Tâm theo bản năng muốn đẩy lồng ngực Phó Kiến Văn ra, nhưng eo nhỏ lại bị Phó Kiến Văn sít sao ghìm chặt, khiến cho Tố Tâm không thể động đậy...
Môi lưỡi nóng bỏng của Phó Kiến Văn cạy răng môi của Tố Tâm ra, sau đó xuyên thẳng vào trong, mãnh liệt hôn xuống, hô hấp đã trở nên ồ ồ cùng xốc xếch, hai người quấn quýt lại nhau, khiến cho toàn thân Tố Tâm đều nổi da gà.
Đây là ban ngày, còn là ở cổng bệnh viện tâm thần, liệu mọi người có nghĩ cô cùng Phó Kiến Văn bị bệnh tâm thần nên bị đưa vào đây hay không!
Trong đầu Tố Tâm loạn tung lên, cánh tay vẫn vịn ở vai Phó Kiến Văn, không có ý muốn buông Phó Kiến Văn ra.
Hô hấp dần dần yếu ớt, bên trong tim phổi tất cả không khí đều bị Phó Kiến Văn cướp đoạt, đầu lưỡi được Phó Kiến Văn quấn lấy, mút đến tê dại...
Nhiệt độ trong khoang miệng của anh nóng bỏng, khiến cho Tố Tâm cảm thấy như bị thiêu đốt.
Ở lúc Tố Tâm muốn nghẹt thở, Phó Kiến Văn mới buông lỏng đôi môi đã bị anh hôn đỏ bừng của cô ra, một tay vịn lấy cửa xe, tầm mắt thâm thuý nhìn chăm chú vào Tố Tâm đang thở dốc kịch liệt.
Tay nhỏ của Tố Tâm trượt xuống theo vai của Phó Kiến Văn, nắm chặt âu phục hai bên hông của anh, gương mặt ửng hồng.
Phó Kiến Văn bình tĩnh lại tâm tình của chính mình, hơi thở có chút ồ ồ, anh mở miệng nói: "Lên xe thôi..."
Tố Tâm luôn cảm thấy, Phó Kiến Văn đối với chuyện như thế này thu phóng rất dễ dàng, không giống như cô... Dù cho đã cố gắng, cô cũng không thể bình tĩnh được hô hấp cùng trái tim đang đập thình thịch của mình.
Tố Tâm gật đầu, cô buông tay ra khỏi âu phục của Phó Kiến Văn, khom lưng ngồi vào tay lái phụ.
Một tay của Phó Kiến Văn vịn ở nóc xe, khom lưng, nhìn xem Tố Tâm đang thắt dây an toàn, cười yếu ớt nói: "Vợ anh hôm nay tiến bộ hơn rồi, hôn ở bên ngoài cũng không có đẩy người..."
Sau đó, chính Phó Kiến Văn là người cho cô an ổn.
Cho dù khi mới bắt đầu tình cảm của hai người cũng không tốt đẹp như vậy, cũng không phải bởi vì yêu...
Lúc hai người bắt đầu, Tố Tâm vẫn là mang theo miễn cưỡng cùng ủy khuất, cô chưa bao giờ từng nghĩ, sẽ có một ngày oan ức của mình lại biến thành nắng ấm, sưởi ấm cho mình.
Tố Tâm cảm giác được Phó Kiến Văn nâng cằm của mình lên, cô còn chưa kịp mở mắt ra, ánh sáng đã không còn chiếu tới nữa, chỉ thấy một vệt bóng đen đè xuống, cánh môi nóng bỏng của anh chạm xuống môi cô, khiến cho cô hoảng hốt.
Con mắt Phó Kiến Văn híp lại, quan sát biểu lộ của Tố Tâm, mắt tiệp của cô run rẩy kịch liệt, gương mặt trắng nõn quá mức hiện ra một vệt màu hồng, vô cùng gợi cảm.
Nghe được âm thanh của người đi đường nói chuyện đến ngày càng gần, còn có tiếng bánh xe ô tô đè lên đá vụn đang tới gần, Tố Tâm theo bản năng muốn đẩy lồng ngực Phó Kiến Văn ra, nhưng eo nhỏ lại bị Phó Kiến Văn sít sao ghìm chặt, khiến cho Tố Tâm không thể động đậy...
Môi lưỡi nóng bỏng của Phó Kiến Văn cạy răng môi của Tố Tâm ra, sau đó xuyên thẳng vào trong, mãnh liệt hôn xuống, hô hấp đã trở nên ồ ồ cùng xốc xếch, hai người quấn quýt lại nhau, khiến cho toàn thân Tố Tâm đều nổi da gà.
Đây là ban ngày, còn là ở cổng bệnh viện tâm thần, liệu mọi người có nghĩ cô cùng Phó Kiến Văn bị bệnh tâm thần nên bị đưa vào đây hay không!
Trong đầu Tố Tâm loạn tung lên, cánh tay vẫn vịn ở vai Phó Kiến Văn, không có ý muốn buông Phó Kiến Văn ra.
Hô hấp dần dần yếu ớt, bên trong tim phổi tất cả không khí đều bị Phó Kiến Văn cướp đoạt, đầu lưỡi được Phó Kiến Văn quấn lấy, mút đến tê dại...
Nhiệt độ trong khoang miệng của anh nóng bỏng, khiến cho Tố Tâm cảm thấy như bị thiêu đốt.
Ở lúc Tố Tâm muốn nghẹt thở, Phó Kiến Văn mới buông lỏng đôi môi đã bị anh hôn đỏ bừng của cô ra, một tay vịn lấy cửa xe, tầm mắt thâm thuý nhìn chăm chú vào Tố Tâm đang thở dốc kịch liệt.
Tay nhỏ của Tố Tâm trượt xuống theo vai của Phó Kiến Văn, nắm chặt âu phục hai bên hông của anh, gương mặt ửng hồng.
Phó Kiến Văn bình tĩnh lại tâm tình của chính mình, hơi thở có chút ồ ồ, anh mở miệng nói: "Lên xe thôi..."
Tố Tâm luôn cảm thấy, Phó Kiến Văn đối với chuyện như thế này thu phóng rất dễ dàng, không giống như cô... Dù cho đã cố gắng, cô cũng không thể bình tĩnh được hô hấp cùng trái tim đang đập thình thịch của mình.
Tố Tâm gật đầu, cô buông tay ra khỏi âu phục của Phó Kiến Văn, khom lưng ngồi vào tay lái phụ.
Một tay của Phó Kiến Văn vịn ở nóc xe, khom lưng, nhìn xem Tố Tâm đang thắt dây an toàn, cười yếu ớt nói: "Vợ anh hôm nay tiến bộ hơn rồi, hôn ở bên ngoài cũng không có đẩy người..."
/1500
|