Lục Khinh Lệ vẫn một mực trốn ở trong cầu thang bộ nhìn xem Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn cùng nhau tiến vào thang máy, cô ta khóc lóc, cả người vô lực tựa trên vách tường sau đó trượt dần theo bức tường ngồi bệt trên mặt đất.
Đáy lòng cô ta thực sự rất đau.
Bởi vì, không phải trời sinh ra Phó Kiến Văn đã lạnh lùng, anh cũng có ôn nhu. Nhưng sự ôn nhu đó lại không giành cho cô ta.
Lục Khinh Lệ từ trước tới nay chưa từng gặp qua Phó Kiến Văn như thế bao giờ, chưa bao giờ gặp qua ánh mắt anh nhìn một người phụ nữ như thế... Giống như là toàn thế giới chỉ có người con gái đó.
Cô ta đem đầu chôn ở bên trong đầu gối, cô ta cảm thấy mình đã thua...
Nhưng cứ như vậy chịu thua sao...
Cả đời này của cô ta, chưa từng yêu một người đàn ông nào như vậy, cô ta có thể vì Phó Kiến Văn mà ngay cả mạng sống cũng không cần!
Còn Tố Tâm kia, Tố Tâm kia có thể làm được như vậy sao!
...
Trong rạp chiếu phim, Phó Kiến Văn đi mua vé xem phim, sau đó Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm đi xếp hàng mua bắp rang bơ cùng hai cốc coca!
5 giờ người đi xem phim cũng không nhiều.
Nhưng dáng người thon dài kiên cường của Phó Kiến Văn cũng quá mức chói mắt.
Anh chỉ mặc một bộ âu phục, nhưng cũng có thể tôn lên địa vị xã hội cùng thân phận hơn người của anh, chỉ dựa vào điểm ấy... Cũng đủ để lôi kéo ánh mắt của mọi người, càng đừng nói đến Phó Kiến Văn còn có một gương mặt đẹp mê người.
Gương mặt của Phó Kiến Văn khác hẳn với tướng mạo đẹp trai kiểu thiếu niên, cho nên dưới ánh đèn của rạp chiếu phim, gương mặt của Phó Kiến Văn càng đặc biệt có vẻ thâm thúy mê người hơn.
Anh có một loại khí chất mà người đàn ông khác không có, đó là kiểu trầm ổn cơ trí nhưng lại đầy mị lực, có thể cho người khác cảm giác an toàn, phảng phất như mọi thứ có sẵn từ trong xương tuỷ vậy.
Phó Kiến Văn khí chất cùng tài năng đều xuất chúng, thành thục lại thận trọng, cho nên ngồi xem ở rạp chiếu phim, hình ảnh có vẻ không hợp, nhưng vẫn rất nổi bật.
Bên trong rạp chiếu phim, không ít thiếu nữ đều nhìn về hướng Phó Kiến Văn nhìn lại, châu đầu ghé tai thấp giọng bàn tán.
Có người gan lớn hít thở sâu mấy lần, muốn tiến đến gần, nhưng bị khí thế trên người của Phó Kiến Văn làm cho khiếp sợ, đi tới gần tới trước mặt Phó Kiến Văn rồi lại quay ngược lại, sau đó lại khẩn trương nói với bạn mình là không dám.
Ngồi ghế trước mặt sau Tố Tâm và Phó Kiến Văn có một cặp tình nhân, nữ sinh lôi kéo cánh tay của nam sinh, nói nhỏ với người nam sinh về Phó Kiến Văn, người bạn gái hy vọng về sau bạn trai của mình cũng có thể trở thành người giống như Phó Kiến Văn.
Người nam sinh nghe bạn gái mình nói xong, trong lòng có vị chua, cho nên nói chuyện khó tránh khỏi có gai. Nam sinh nói: "Đến rạp chiếu phim còn mặc âu phục, thể hiện cái gì chứ?..."
Đáy lòng cô ta thực sự rất đau.
Bởi vì, không phải trời sinh ra Phó Kiến Văn đã lạnh lùng, anh cũng có ôn nhu. Nhưng sự ôn nhu đó lại không giành cho cô ta.
Lục Khinh Lệ từ trước tới nay chưa từng gặp qua Phó Kiến Văn như thế bao giờ, chưa bao giờ gặp qua ánh mắt anh nhìn một người phụ nữ như thế... Giống như là toàn thế giới chỉ có người con gái đó.
Cô ta đem đầu chôn ở bên trong đầu gối, cô ta cảm thấy mình đã thua...
Nhưng cứ như vậy chịu thua sao...
Cả đời này của cô ta, chưa từng yêu một người đàn ông nào như vậy, cô ta có thể vì Phó Kiến Văn mà ngay cả mạng sống cũng không cần!
Còn Tố Tâm kia, Tố Tâm kia có thể làm được như vậy sao!
...
Trong rạp chiếu phim, Phó Kiến Văn đi mua vé xem phim, sau đó Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm đi xếp hàng mua bắp rang bơ cùng hai cốc coca!
5 giờ người đi xem phim cũng không nhiều.
Nhưng dáng người thon dài kiên cường của Phó Kiến Văn cũng quá mức chói mắt.
Anh chỉ mặc một bộ âu phục, nhưng cũng có thể tôn lên địa vị xã hội cùng thân phận hơn người của anh, chỉ dựa vào điểm ấy... Cũng đủ để lôi kéo ánh mắt của mọi người, càng đừng nói đến Phó Kiến Văn còn có một gương mặt đẹp mê người.
Gương mặt của Phó Kiến Văn khác hẳn với tướng mạo đẹp trai kiểu thiếu niên, cho nên dưới ánh đèn của rạp chiếu phim, gương mặt của Phó Kiến Văn càng đặc biệt có vẻ thâm thúy mê người hơn.
Anh có một loại khí chất mà người đàn ông khác không có, đó là kiểu trầm ổn cơ trí nhưng lại đầy mị lực, có thể cho người khác cảm giác an toàn, phảng phất như mọi thứ có sẵn từ trong xương tuỷ vậy.
Phó Kiến Văn khí chất cùng tài năng đều xuất chúng, thành thục lại thận trọng, cho nên ngồi xem ở rạp chiếu phim, hình ảnh có vẻ không hợp, nhưng vẫn rất nổi bật.
Bên trong rạp chiếu phim, không ít thiếu nữ đều nhìn về hướng Phó Kiến Văn nhìn lại, châu đầu ghé tai thấp giọng bàn tán.
Có người gan lớn hít thở sâu mấy lần, muốn tiến đến gần, nhưng bị khí thế trên người của Phó Kiến Văn làm cho khiếp sợ, đi tới gần tới trước mặt Phó Kiến Văn rồi lại quay ngược lại, sau đó lại khẩn trương nói với bạn mình là không dám.
Ngồi ghế trước mặt sau Tố Tâm và Phó Kiến Văn có một cặp tình nhân, nữ sinh lôi kéo cánh tay của nam sinh, nói nhỏ với người nam sinh về Phó Kiến Văn, người bạn gái hy vọng về sau bạn trai của mình cũng có thể trở thành người giống như Phó Kiến Văn.
Người nam sinh nghe bạn gái mình nói xong, trong lòng có vị chua, cho nên nói chuyện khó tránh khỏi có gai. Nam sinh nói: "Đến rạp chiếu phim còn mặc âu phục, thể hiện cái gì chứ?..."
/1500
|