Phó Kiến Văn thấy Tố Tâm đọc rất nghiêm túc, anh hỏi một câu: "Muốn uống cà phê không!"
Suy nghĩ của Tố Tâm tất cả đều đặt ở trên tiểu thuyết, không yên lòng chỉ trỏ đầu kia.
Phó Kiến Văn nấu hai ly cà phê.
Mùi thơm của cà phê tràn ngập căn phòng, Tố Tâm ngẩng đầu, thấy Phó Kiến Văn bưng hai ly cà phê lên, một chén đặt ở bên cạnh tay của Tố Tâm, một chén đặt ở đối diện với cô.
"Anh còn chưa ngủ!" Tố Tâm bê tách cà phê lên mũi, hít hà mùi thơm của cà phê, hỏi.
"Anh có phần tư liệu cần phải xem..."
Phó Kiến Văn mở ra đặt ở đối diện Laptop của Tố Tâm.
Tố Tâm làm việc ở phòng ăn, chính là quen thuộc...
Còn Phó Kiến Văn vốn vẫn quen làm việc trong phòng đọc sách, nhưng Phó Kiến Văn muốn ở cạnh Tố Tâm, cho nên cũng xuống phòng khách theo cô.
Để cà phê xuống, hai người ngồi đối diện nhau, hai chiếc Laptop cũng để ở đối diện nhau, không ai quấy rầy ai, chỉ tập trung làm việc của mình...
Phó Kiến Văn vốn ít ngủ, làm việc cũng không có quan niệm về thời gian.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm ngồi đối mặt nhau, thẳng đến khi chân trời đã xuất hiện những tia sáng lờ mờ...
Nghe được âm thanh xụt xịt mũi của Tố Tâm, Phó Kiến Văn mới ngẩng đầu, viền mắt Tố Tâm đã ửng hồng, cô dụi dụi mắt.
Phó Kiến Văn không chút biến sắc, con mắt vẫn nhìn vào màn hình máy tính, nhưng trên tay cũng đã đem hộp khăn giấy đẩy về hướng Tố Tâm, Tố Tâm giật một tấm, dùng khăn giấy lau lau mắt.
Phó Kiến Văn vẫn mơ hồ nghe được tiếng Tố Tâm tiếp tục xụt xịt mũi, mũi càng ngày càng có vẻ nhiều đờm, ngẩng đầu...
Thấy Tố Tâm vẫn dùng khăn giấy lau mắt như trước, hai vai nhẹ nhàng rung lên, Phó Kiến Văn không nhịn được đứng dậy.
Anh đi đến phía sau Tố Tâm, một tay chống ở chỗ dựa lưng ghế của Tố Tâm, một tay nắm chặt chuột của cô, nhìn lên trên màn hình liếc nhìn trang tiểu thuyết, anh rất muốn xem xem rốt cuộc là cái gì mà khiến cho Tố Tâm nhìn đến thương tâm như vậy.
Phó Kiến Văn biết, Tố Tâm vốn là người rất ít khi chảy nước mắt, thứ có thể làm cho Tố Tâm rơi nước mắt, thật sự khiến cho Phó Kiến Văn có chút tò mò.
Phó Kiến Văn đứng ở sau lưng Tố Tâm, hơi ấm từ lồng ngực anh toả ra, như có như không trêu chọc cánh tay Tố Tâm, cô buông thõng tay đặt ở trên đùi, nghiêng đầu...
Bên cạnh Tố Tâm, chính là gương mặt góc cạnh của Phó Kiến Văn, con mắt đen nhánh của anh nhìn vào trong màn hình máy tính, không biết nhìn thấy gì, khóe môi tự dưng nở nụ cười, hầu kết nhẹ nhàng trượt, nhìn chằm chằm màn hình máy tính sau đó mở miệng nói: "Những thứ này mà khiến em rơi nước mắt sao!"
Suy nghĩ của Tố Tâm tất cả đều đặt ở trên tiểu thuyết, không yên lòng chỉ trỏ đầu kia.
Phó Kiến Văn nấu hai ly cà phê.
Mùi thơm của cà phê tràn ngập căn phòng, Tố Tâm ngẩng đầu, thấy Phó Kiến Văn bưng hai ly cà phê lên, một chén đặt ở bên cạnh tay của Tố Tâm, một chén đặt ở đối diện với cô.
"Anh còn chưa ngủ!" Tố Tâm bê tách cà phê lên mũi, hít hà mùi thơm của cà phê, hỏi.
"Anh có phần tư liệu cần phải xem..."
Phó Kiến Văn mở ra đặt ở đối diện Laptop của Tố Tâm.
Tố Tâm làm việc ở phòng ăn, chính là quen thuộc...
Còn Phó Kiến Văn vốn vẫn quen làm việc trong phòng đọc sách, nhưng Phó Kiến Văn muốn ở cạnh Tố Tâm, cho nên cũng xuống phòng khách theo cô.
Để cà phê xuống, hai người ngồi đối diện nhau, hai chiếc Laptop cũng để ở đối diện nhau, không ai quấy rầy ai, chỉ tập trung làm việc của mình...
Phó Kiến Văn vốn ít ngủ, làm việc cũng không có quan niệm về thời gian.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm ngồi đối mặt nhau, thẳng đến khi chân trời đã xuất hiện những tia sáng lờ mờ...
Nghe được âm thanh xụt xịt mũi của Tố Tâm, Phó Kiến Văn mới ngẩng đầu, viền mắt Tố Tâm đã ửng hồng, cô dụi dụi mắt.
Phó Kiến Văn không chút biến sắc, con mắt vẫn nhìn vào màn hình máy tính, nhưng trên tay cũng đã đem hộp khăn giấy đẩy về hướng Tố Tâm, Tố Tâm giật một tấm, dùng khăn giấy lau lau mắt.
Phó Kiến Văn vẫn mơ hồ nghe được tiếng Tố Tâm tiếp tục xụt xịt mũi, mũi càng ngày càng có vẻ nhiều đờm, ngẩng đầu...
Thấy Tố Tâm vẫn dùng khăn giấy lau mắt như trước, hai vai nhẹ nhàng rung lên, Phó Kiến Văn không nhịn được đứng dậy.
Anh đi đến phía sau Tố Tâm, một tay chống ở chỗ dựa lưng ghế của Tố Tâm, một tay nắm chặt chuột của cô, nhìn lên trên màn hình liếc nhìn trang tiểu thuyết, anh rất muốn xem xem rốt cuộc là cái gì mà khiến cho Tố Tâm nhìn đến thương tâm như vậy.
Phó Kiến Văn biết, Tố Tâm vốn là người rất ít khi chảy nước mắt, thứ có thể làm cho Tố Tâm rơi nước mắt, thật sự khiến cho Phó Kiến Văn có chút tò mò.
Phó Kiến Văn đứng ở sau lưng Tố Tâm, hơi ấm từ lồng ngực anh toả ra, như có như không trêu chọc cánh tay Tố Tâm, cô buông thõng tay đặt ở trên đùi, nghiêng đầu...
Bên cạnh Tố Tâm, chính là gương mặt góc cạnh của Phó Kiến Văn, con mắt đen nhánh của anh nhìn vào trong màn hình máy tính, không biết nhìn thấy gì, khóe môi tự dưng nở nụ cười, hầu kết nhẹ nhàng trượt, nhìn chằm chằm màn hình máy tính sau đó mở miệng nói: "Những thứ này mà khiến em rơi nước mắt sao!"
/1500
|