"Hoa bách hợp đại biểu cho tình hữu nghị, cũng đại biểu cho tình yêu vĩnh hằng, hay hồi ức vĩnh viễn." Hứa Khai cố ý thăm dò.
Tố Tâm bưng chén nước, nắm chặt cái chén, cười gật đầu, trả lời cũng rất nhanh: "Vâng, nhân viên ở tiệm hoa cũng nói như vậy, nhưng còn phải xem thân phận của người tặng hoa là gì, em không phải là người yêu của anh, cho nên hoa em tặng... chính là đại biểu cho tình hữu nghị, đại biểu cho hồi ức."
Hồi ức!
Ý của cô... Những thứ hai người đã đi qua, chỉ có thể tồn tại ở trong trí nhớ có đúng không!
Hứa Khai cười tự giễu, đến ngày hôm nay thì anh còn có tư cách gì để mong đợi!
Nếu như không phải là ngày mai anh phải lên bàn mổ, đại khái Tố Tâm cũng sẽ không xuất hiện...
Biết rõ Tố Tâm đã kết hôn, biết rõ hai người bọn họ đã không thể nào.
Chỉ là, Hứa Khai muốn thấy Tố Tâm mà thôi, chứ thực ra anh cũng không biết đến cùng là mình muốn thăm dò cái gì!
Nếu như, từ trên bàn mổ xuống, anh bị mù, thì anh cũng không còn được nhìn thấy cô, người con gái anh yêu nữa!
Thấy Tố Tâm buông thõng con mắt, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước, Hứa Khai thở phào một hơi, ôm lấy bó hoa tươi trên bàn trà: "Để anh đi tìm bình hoa, đem hoa cắm lên."
"Vâng!" Tố Tâm gật đầu đem chén nước đặt ở trên khay trà, xách túi của mình, "Anh Hứa Khai, em có việc phải đi trước rồi, chúc anh ngày mai phẫu thuật thuận lợi, chờ anh từ phòng phẫu thuật đi ra, em cùng Kiến Văn lại đến thăm anh."
Nói xong, Tố Tâm đã đeo xong túi, xoay người chuẩn bị đi.
Cánh tay đang ôm hoa tươi của Hứa Khai nhẹ nhàng nắm chặt, mu bàn tay nổi lên đầy gân xanh: "Gấp gáp như vậy!"
"Vâng!" Tố Tâm cười gật đầu, túi xách cũng đã đeo xong, "Một lúc nữa ở đài truyền hình còn có việc, em phải đi rồi..."
Anh còn muốn nhìn em thêm một chút...
Lời này, Hứa Khai không có nói ra.
Môi mỏng của Hứa Khai nhếch lên thành một đường thẳng, tầm mắt sâu thẳm đi theo bước chân của Tố Tâm.
"Anh Hứa Khai, em đi trước..."
Không đợi Tố Tâm nói xong, cánh tay cô đau xót, cả người bị Hứa Khai kéo một cái lảo đảo, va vào lồng ngực anh.
Túi xách của Tố Tâm, cùng bó hoa tươi trong lồng ngực của Hứa Khai, tất cả đều rơi xuống trên nền đá cẩm thạch, những hạt kim tuyến nhỏ bé óng ánh rơi đầy đất.
Tố Tâm giãy giụa: "Anh Hứa Khai!"
Nam nữ đọ sức, phương diện này Tố Tâm vốn không phải là đối thủ của Hứa Khai!
Cổ tay được Hứa Khai nắm trở nên đau đớn, cảm giác muốn vỡ nát da thịt, cả người Tố Tâm bị Hứa Khai ôm vào trong ngực, dù cho Tố Tâm có đẩy thế nào cũng không đẩy được lồng ngực của anh ra.
"Hứa Khai!" Tố Tâm buồn bực.
"Tố Tố, một lúc thôi! được không? Làm ơn!"
Tố Tâm không để ý tới Hứa Khai vẫn là bệnh nhân, một cước đạp ở trên chân của anh.
Hứa Khai bị đau, ngược lại lại ôm Tố Tâm càng chặt hơn, giống như là muốn cô hoà quyện vào anh.
Tố Tâm bưng chén nước, nắm chặt cái chén, cười gật đầu, trả lời cũng rất nhanh: "Vâng, nhân viên ở tiệm hoa cũng nói như vậy, nhưng còn phải xem thân phận của người tặng hoa là gì, em không phải là người yêu của anh, cho nên hoa em tặng... chính là đại biểu cho tình hữu nghị, đại biểu cho hồi ức."
Hồi ức!
Ý của cô... Những thứ hai người đã đi qua, chỉ có thể tồn tại ở trong trí nhớ có đúng không!
Hứa Khai cười tự giễu, đến ngày hôm nay thì anh còn có tư cách gì để mong đợi!
Nếu như không phải là ngày mai anh phải lên bàn mổ, đại khái Tố Tâm cũng sẽ không xuất hiện...
Biết rõ Tố Tâm đã kết hôn, biết rõ hai người bọn họ đã không thể nào.
Chỉ là, Hứa Khai muốn thấy Tố Tâm mà thôi, chứ thực ra anh cũng không biết đến cùng là mình muốn thăm dò cái gì!
Nếu như, từ trên bàn mổ xuống, anh bị mù, thì anh cũng không còn được nhìn thấy cô, người con gái anh yêu nữa!
Thấy Tố Tâm buông thõng con mắt, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước, Hứa Khai thở phào một hơi, ôm lấy bó hoa tươi trên bàn trà: "Để anh đi tìm bình hoa, đem hoa cắm lên."
"Vâng!" Tố Tâm gật đầu đem chén nước đặt ở trên khay trà, xách túi của mình, "Anh Hứa Khai, em có việc phải đi trước rồi, chúc anh ngày mai phẫu thuật thuận lợi, chờ anh từ phòng phẫu thuật đi ra, em cùng Kiến Văn lại đến thăm anh."
Nói xong, Tố Tâm đã đeo xong túi, xoay người chuẩn bị đi.
Cánh tay đang ôm hoa tươi của Hứa Khai nhẹ nhàng nắm chặt, mu bàn tay nổi lên đầy gân xanh: "Gấp gáp như vậy!"
"Vâng!" Tố Tâm cười gật đầu, túi xách cũng đã đeo xong, "Một lúc nữa ở đài truyền hình còn có việc, em phải đi rồi..."
Anh còn muốn nhìn em thêm một chút...
Lời này, Hứa Khai không có nói ra.
Môi mỏng của Hứa Khai nhếch lên thành một đường thẳng, tầm mắt sâu thẳm đi theo bước chân của Tố Tâm.
"Anh Hứa Khai, em đi trước..."
Không đợi Tố Tâm nói xong, cánh tay cô đau xót, cả người bị Hứa Khai kéo một cái lảo đảo, va vào lồng ngực anh.
Túi xách của Tố Tâm, cùng bó hoa tươi trong lồng ngực của Hứa Khai, tất cả đều rơi xuống trên nền đá cẩm thạch, những hạt kim tuyến nhỏ bé óng ánh rơi đầy đất.
Tố Tâm giãy giụa: "Anh Hứa Khai!"
Nam nữ đọ sức, phương diện này Tố Tâm vốn không phải là đối thủ của Hứa Khai!
Cổ tay được Hứa Khai nắm trở nên đau đớn, cảm giác muốn vỡ nát da thịt, cả người Tố Tâm bị Hứa Khai ôm vào trong ngực, dù cho Tố Tâm có đẩy thế nào cũng không đẩy được lồng ngực của anh ra.
"Hứa Khai!" Tố Tâm buồn bực.
"Tố Tố, một lúc thôi! được không? Làm ơn!"
Tố Tâm không để ý tới Hứa Khai vẫn là bệnh nhân, một cước đạp ở trên chân của anh.
Hứa Khai bị đau, ngược lại lại ôm Tố Tâm càng chặt hơn, giống như là muốn cô hoà quyện vào anh.
/1500
|