Tố Tâm lại uống thêm mấy ngụm, mới vừa đưa tay đẩy ra
Phó Kiến Văn lại dụ dỗ cô uống thêm mấy ngụm nữa, cứ như vậy, Tố Tâm đã uống được non nửa hộp sữa
Thân thể có ấm áp, Tố Tâm nắm lấy bàn tay thon dài của Phó Kiến Văn, nhìn xem không khí mờ mịt bốc ra từ nắp hộp sữa, ngửi được mùi thơm của sữa bò, Tố Tâm mở miệng: "Kiến Văn, em biết chuyện giữa Hiểu Niên và Lục Tân Nam anh cũng khó xử, em không đòi hỏi anh chỉ được đứng ở một bên em, bởi vì Lục Tân Nam cũng là bạn tốt của anh, em chỉ hy vọng Anh đừng nhúng tay vào chuyện này! Em chỉ có yêu cầu này, có thể không!"
Phó Kiến Văn mím mím môi, định thay Lục Tân Nam giải thích lại nuốt trở vào: "Em uống thêm một chút nữa đi "
Phó Kiến Văn không có trực tiếp trả lời Tố Tâm, Tố Tâm cũng không có mạnh mẽ muốn một cái đáp án, cô cúi đầu nhìn hộp sữa, khéo léo há mồm nhấp một ngụm, đáy mắt lại tĩnh như nước đọng
Uống xong sữa bò, Tố Tâm vẫn không có truy hỏi Phó Kiến Văn đáp án, chỉ là đẩy miếng sandwich mà Phó Kiến Văn đưa đến bên miệng cô ra, nói không thấy ngon miệng, muốn đi ra bên ngoài cửa phòng giải phẫu chờ Bạch Hiểu Niên đi ra
Tố Tâm đứng lên, cổ tay lại bị Phó Kiến Văn nắm lấy, anh đem cô kéo vào trong lồng ngực, làm cho cô ngồi ở trên đùi của mình, ôm thật chặt, mở miệng nói: "Tiểu Tâm, chúng ta nói chuyện thật tốt có được không Liên quan tới chuyện của Hiểu Niên cùng Tân Nam, em bình tĩnh nghe anh nói được không"
Lòng bàn tay Tố Tâm căng thẳng, có phần đau đớn, cô gật đầu: "Được"
Phó Kiến Văn vẫn duy trì tư thế ôm Tố Tâm ở trong ngực, anh mở miệng: "Tố Tố, đầu tiên anh không tin Lục Tân Nam sẽ cưỡng ép Bạch Hiểu Niên "
Nghe nói như thế, Tố Tâm nơi nào còn có thể ngây ngốc tựa ở trong lồng ngực của Phó Kiến Văn được nữa, cô đứng bật dậy, siết chặt nắm đấm, nước mắt tiếp tục chảy ra ồ ạt: "Phó Kiến Văn! Ngay cả Lục Tân Nam cũng đã thừa nhận, anh còn muốn bảo vệ cho anh ta! Bạch Hiểu Niên từ trên lầu nhảy xuống bây giờ người nằm ở trong phòng phẫu thuật, anh lại nói với em là anh không tin! Cái kia muốn thế nào anh mới có thể tin đây, hay đợi đến khi kiện ra toà rồi đánh thắng anh thì anh mới tin tưởng!"
Chuyện này, bất luận chân tướng thật sự như thế nào, Phó Kiến Văn cũng là vì Lục Tân Nam mà nói chuyện, tự biết đuối lý, lông mày anh nhíu chặt, không quan tâm Tố Tâm đang dùng sức phản kháng, lần nữa đem cô kéo vào trong lồng ngực của mình
Tố Tâm không tiếp tục tránh thoát, cô cắn chặt môi, cánh mũi kích động: "Em chỉ yêu cầu anh đừng hỏi đến chuyện này! Đừng nhúng tay vào chuyện này, Phó Kiến Văn, anh tự hỏi trong lòng anh xem xem cái yêu cầu này của em có cái gì quá đáng sao! Hiện tại người đang nằm ở trong phòng phẫu thuật chính là bạn tốt nhất của em, còn bạn của anh vẫn yên bình không tổn hại đứng ở nơi đó! Bạch Hiểu Niên so với chị gái của em không có khác gì khác biệt cả, những năm này gặp phải chuyện lớn chuyện nhỏ đều là cô ấy giúp em, không có Bạch Hiểu Niên không biết em đã sớm chết ở trong tuyệt vọng bao nhiêu lần rồi!"
*Sữa nghĩ ai rơi vào hoàn cảnh như Tố Tâm đều sẽ xử trí như vậy hết á, bởi vì Tố Tâm cũng không biết là Lục Tân Nam thích Hiểu Niên mà*
Phó Kiến Văn lại dụ dỗ cô uống thêm mấy ngụm nữa, cứ như vậy, Tố Tâm đã uống được non nửa hộp sữa
Thân thể có ấm áp, Tố Tâm nắm lấy bàn tay thon dài của Phó Kiến Văn, nhìn xem không khí mờ mịt bốc ra từ nắp hộp sữa, ngửi được mùi thơm của sữa bò, Tố Tâm mở miệng: "Kiến Văn, em biết chuyện giữa Hiểu Niên và Lục Tân Nam anh cũng khó xử, em không đòi hỏi anh chỉ được đứng ở một bên em, bởi vì Lục Tân Nam cũng là bạn tốt của anh, em chỉ hy vọng Anh đừng nhúng tay vào chuyện này! Em chỉ có yêu cầu này, có thể không!"
Phó Kiến Văn mím mím môi, định thay Lục Tân Nam giải thích lại nuốt trở vào: "Em uống thêm một chút nữa đi "
Phó Kiến Văn không có trực tiếp trả lời Tố Tâm, Tố Tâm cũng không có mạnh mẽ muốn một cái đáp án, cô cúi đầu nhìn hộp sữa, khéo léo há mồm nhấp một ngụm, đáy mắt lại tĩnh như nước đọng
Uống xong sữa bò, Tố Tâm vẫn không có truy hỏi Phó Kiến Văn đáp án, chỉ là đẩy miếng sandwich mà Phó Kiến Văn đưa đến bên miệng cô ra, nói không thấy ngon miệng, muốn đi ra bên ngoài cửa phòng giải phẫu chờ Bạch Hiểu Niên đi ra
Tố Tâm đứng lên, cổ tay lại bị Phó Kiến Văn nắm lấy, anh đem cô kéo vào trong lồng ngực, làm cho cô ngồi ở trên đùi của mình, ôm thật chặt, mở miệng nói: "Tiểu Tâm, chúng ta nói chuyện thật tốt có được không Liên quan tới chuyện của Hiểu Niên cùng Tân Nam, em bình tĩnh nghe anh nói được không"
Lòng bàn tay Tố Tâm căng thẳng, có phần đau đớn, cô gật đầu: "Được"
Phó Kiến Văn vẫn duy trì tư thế ôm Tố Tâm ở trong ngực, anh mở miệng: "Tố Tố, đầu tiên anh không tin Lục Tân Nam sẽ cưỡng ép Bạch Hiểu Niên "
Nghe nói như thế, Tố Tâm nơi nào còn có thể ngây ngốc tựa ở trong lồng ngực của Phó Kiến Văn được nữa, cô đứng bật dậy, siết chặt nắm đấm, nước mắt tiếp tục chảy ra ồ ạt: "Phó Kiến Văn! Ngay cả Lục Tân Nam cũng đã thừa nhận, anh còn muốn bảo vệ cho anh ta! Bạch Hiểu Niên từ trên lầu nhảy xuống bây giờ người nằm ở trong phòng phẫu thuật, anh lại nói với em là anh không tin! Cái kia muốn thế nào anh mới có thể tin đây, hay đợi đến khi kiện ra toà rồi đánh thắng anh thì anh mới tin tưởng!"
Chuyện này, bất luận chân tướng thật sự như thế nào, Phó Kiến Văn cũng là vì Lục Tân Nam mà nói chuyện, tự biết đuối lý, lông mày anh nhíu chặt, không quan tâm Tố Tâm đang dùng sức phản kháng, lần nữa đem cô kéo vào trong lồng ngực của mình
Tố Tâm không tiếp tục tránh thoát, cô cắn chặt môi, cánh mũi kích động: "Em chỉ yêu cầu anh đừng hỏi đến chuyện này! Đừng nhúng tay vào chuyện này, Phó Kiến Văn, anh tự hỏi trong lòng anh xem xem cái yêu cầu này của em có cái gì quá đáng sao! Hiện tại người đang nằm ở trong phòng phẫu thuật chính là bạn tốt nhất của em, còn bạn của anh vẫn yên bình không tổn hại đứng ở nơi đó! Bạch Hiểu Niên so với chị gái của em không có khác gì khác biệt cả, những năm này gặp phải chuyện lớn chuyện nhỏ đều là cô ấy giúp em, không có Bạch Hiểu Niên không biết em đã sớm chết ở trong tuyệt vọng bao nhiêu lần rồi!"
*Sữa nghĩ ai rơi vào hoàn cảnh như Tố Tâm đều sẽ xử trí như vậy hết á, bởi vì Tố Tâm cũng không biết là Lục Tân Nam thích Hiểu Niên mà*
/1500
|