Mi mắt của Tố Tâm hơi rủ xuống, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa xe nhìn xem cảnh phố không ngừng quay ngược lại, âm thanh vừa bình tĩnh vừa mềm mại: "Phải, cũng không phải, đại khái lúc ấy muốn giải thoát khỏi vũng bùn lầy là Hứa Khai, vừa vặn Hạ Hàm Yên tìm cho tôi một cái cớ như vậy, cũng là cho tôi một bước ngoặt."
Nếu là như vậy, lúc trước chuyện đính hôn của Phó Kiến Văn cùng Hạ Hàm Yên trở nên xôn xao...
Thời gian cấp bách, trong đầu Phương Ngôn tạm thời còn chưa nghĩ ra được đối sách hoàn hảo, chỉ có thể trước nói: "Nếu như là vậy, vậy thì tạm thời cứ hướng về truyền thông giải thích nói là cô đi tìm chồng cô, sau đó công bố thân phận của chồng cô, không nên che giấu chuyện hôn nhân nữa rồi! Nhưng còn Lô Thiên Tứ kia..."
"Tôi không muốn đem chồng mình đẩy lên trước mặt người khác để người khác bàn luận!" mặt mày cùng ngữ khí của Tố Tâm đều vô cùng bình thản, "Chị Phương, người khác nói tôi như thế nào tôi đều không quan tâm, nhưng... Vừa nghĩ tới người khác sẽ nói chồng tôi, trong lòng tôi cảm thấy rất khó chịu!"
Phương Ngôn không có hé răng.
"Lô Thiên Tứ kia cô không cần lo lắng, nó chỉ là một đứa trẻ bị làm hư, chứ tâm địa của nó không xấu."
Phương Ngôn cũng đã có con, cũng biết sau khi có con, lòng người ta đều sẽ trở nên đặc biệt mềm mại, nếu như là lúc trước Phương Ngôn chắc chắn sẽ không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt phương án của Tố Tâm, sau đó nhất định sẽ đem hết toàn lực để đảm bảo cho nghệ sĩ của mình, chứ không phải một đứa bé!
Tố Tâm có nói một câu không có sai, quần chúng căn bản cũng không quan tâm sự thật là như thế nào, thứ bọn họ ưa thích bất quá cũng chỉ là có chuyện để bàn tán, còn trong chuyện này, cả chuyện cũ lẫn chuyện mới cũng đã đủ cho bọn họ phát tiết rồi.
Điện thoại của Phương Ngôn chấn động, Phương Ngôn liếc nhìn, chính là Hạ Linh gọi, đeo ống nghe xong, Phương Ngôn ấn mghe: "Làm sao vậy Phương ngu!"
Phương Ngôn còn chưa kịp tính toán với Hạ Linh về cách xưng hô thì Phương Ngôn đã nghe thấy Hạ Linh buồn bực nói tiếp: "Mình mới vừa nhận được điện thoại của giám đốc Sở, nói là muốn đổi lại người dẫn chương trình của chủ nhật hẹn ước, mình đi tìm giám đốc, cô ta lại tránh không thèm gặp mình, xem ra là đã hạ quyết tâm!"
Phương Ngôn nắm chặt tay lái, cô liếc nhìn Tố Tâm, không chút biến sắc: "mình biết rồi!"
Còn chưa cúp điện thoại, một chiếc điện thoại khác của Phương Ngôn đã chấn động, xem màn hình điện thoại di động chính là bên công ty A&G gọi tới, trong lòng Phương Ngôn nảy sinh dự cảm không tốt.
"Không thèm nghe cô nói nữa, tôi nhận cú điện thoại!"
Phương Ngôn tắt cuộc gọi với giám chế Hạ, sau đó nhận cuộc điện thoại kia, âm thanh hàm tiếu: "Nhậm tổng..."
Không biết đầu bên kia điện thoại nói cái gì, chỉ thấy ánh mắt của Phương Ngôn rõ ràng chìm xuống, cô cười yếu ớt: "Nhậm tổng, tôi hiện tại đang lái xe, một lúc nữa dừng xe thật tốt sẽ gọi điện thoại lại cho ngài rồi chúng ta lại nói chuyện, được không! Vâng... Tốt... Tốt..."
Nếu là như vậy, lúc trước chuyện đính hôn của Phó Kiến Văn cùng Hạ Hàm Yên trở nên xôn xao...
Thời gian cấp bách, trong đầu Phương Ngôn tạm thời còn chưa nghĩ ra được đối sách hoàn hảo, chỉ có thể trước nói: "Nếu như là vậy, vậy thì tạm thời cứ hướng về truyền thông giải thích nói là cô đi tìm chồng cô, sau đó công bố thân phận của chồng cô, không nên che giấu chuyện hôn nhân nữa rồi! Nhưng còn Lô Thiên Tứ kia..."
"Tôi không muốn đem chồng mình đẩy lên trước mặt người khác để người khác bàn luận!" mặt mày cùng ngữ khí của Tố Tâm đều vô cùng bình thản, "Chị Phương, người khác nói tôi như thế nào tôi đều không quan tâm, nhưng... Vừa nghĩ tới người khác sẽ nói chồng tôi, trong lòng tôi cảm thấy rất khó chịu!"
Phương Ngôn không có hé răng.
"Lô Thiên Tứ kia cô không cần lo lắng, nó chỉ là một đứa trẻ bị làm hư, chứ tâm địa của nó không xấu."
Phương Ngôn cũng đã có con, cũng biết sau khi có con, lòng người ta đều sẽ trở nên đặc biệt mềm mại, nếu như là lúc trước Phương Ngôn chắc chắn sẽ không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt phương án của Tố Tâm, sau đó nhất định sẽ đem hết toàn lực để đảm bảo cho nghệ sĩ của mình, chứ không phải một đứa bé!
Tố Tâm có nói một câu không có sai, quần chúng căn bản cũng không quan tâm sự thật là như thế nào, thứ bọn họ ưa thích bất quá cũng chỉ là có chuyện để bàn tán, còn trong chuyện này, cả chuyện cũ lẫn chuyện mới cũng đã đủ cho bọn họ phát tiết rồi.
Điện thoại của Phương Ngôn chấn động, Phương Ngôn liếc nhìn, chính là Hạ Linh gọi, đeo ống nghe xong, Phương Ngôn ấn mghe: "Làm sao vậy Phương ngu!"
Phương Ngôn còn chưa kịp tính toán với Hạ Linh về cách xưng hô thì Phương Ngôn đã nghe thấy Hạ Linh buồn bực nói tiếp: "Mình mới vừa nhận được điện thoại của giám đốc Sở, nói là muốn đổi lại người dẫn chương trình của chủ nhật hẹn ước, mình đi tìm giám đốc, cô ta lại tránh không thèm gặp mình, xem ra là đã hạ quyết tâm!"
Phương Ngôn nắm chặt tay lái, cô liếc nhìn Tố Tâm, không chút biến sắc: "mình biết rồi!"
Còn chưa cúp điện thoại, một chiếc điện thoại khác của Phương Ngôn đã chấn động, xem màn hình điện thoại di động chính là bên công ty A&G gọi tới, trong lòng Phương Ngôn nảy sinh dự cảm không tốt.
"Không thèm nghe cô nói nữa, tôi nhận cú điện thoại!"
Phương Ngôn tắt cuộc gọi với giám chế Hạ, sau đó nhận cuộc điện thoại kia, âm thanh hàm tiếu: "Nhậm tổng..."
Không biết đầu bên kia điện thoại nói cái gì, chỉ thấy ánh mắt của Phương Ngôn rõ ràng chìm xuống, cô cười yếu ớt: "Nhậm tổng, tôi hiện tại đang lái xe, một lúc nữa dừng xe thật tốt sẽ gọi điện thoại lại cho ngài rồi chúng ta lại nói chuyện, được không! Vâng... Tốt... Tốt..."
/1500
|