"Vốn là muốn hôn một chút rồi đi, nhưng bà xã nhiệt tình quá..." môi mỏng của Phó Kiến Văn dán vào tai Tố Tâm, giọng nói mê hoặc đến nỗi ngón chân của Tố Tâm đều cuộn tròn lên, anh còn cố ý trêu chọc, "Lại còn ôm ở gáy nữa, khó mà tự kiềm chế!"
Nghĩ đến tối ngày hôm qua bản thân đã chạm đến cực hạn, lúc này Phó Kiến Văn còn ở bên tai cô thì thầm mập mờ, Tố Tâm thanh tỉnh hơn một nửa...
Cô nghiêng đầu giả vờ căm tức trừng Phó Kiến Văn một cái, nhưng mặt đã đỏ tới mang tai còn tròng mắt thì long lanh, nơi nào là thật sự tức giận chứ.
"Đánh ghét!" Tố Tâm hờn dỗi.
Phó Kiến Văn nhìn qua Tố Tâm, con mắt đen thâm trầm tràn ngập tình cảm, cơ hồ khiến Tố Tâm rơi vào trong đó...
Anh hôn xuống phần gáy, dưới cằm, cánh môi nóng bỏng lại triền miên hôn vào nơi vành tai yếu ớt nhất của Tố Tâm: "Cái miệng nhỏ này lại nói dối rồi..."
Hơi thở của Phó Kiến Văn chui vào tai Tố Tâm, khiến cho toàn thân cô đều căng thẳng lên, trái tim cũng nhảy lên rầm rầm, cô vội vàng né tránh môi của Phó Kiến Văn, nhìn anh chằm chằm: "Phó Kiến Văn! Anh thật đáng ghét! Sáng sớm không thể thật tốt đi làm sao!"
Cặp mắt câu hồn của Phó Kiến Văn híp lại, gương mặt đầy hấp dẫn: "Hay là em muốn anh hôn ở chỗ khác!"
"Phó Kiến Văn!" Tố Tâm cả kinh ngồi dậy, tay phải ấn nắm lấy chăn chắn ở trước ngực, trốn về sau, "Anh quá đáng ghét!"
"Trốn cái gì! Lại không phải là không có hôn qua!" Phó Kiến Văn nói tới chuyện này mà mặt không đỏ tim không đập, ung dung thong thả cầm áo sơ mi ở trên tủ đầu giường lên, ngồi dậy mặc vào, khóe môi tất cả đều là mị lực.
Còn Tố Tâm thì giận dữ và xấu hổ, quơ lấy một cái gối đầu trực tiếp ném về phía Phó Kiến Văn, Phó Kiến Văn phản ứng cực nhanh, một phát đã bắt được gối...
Anh bỏ gối xuống, rồi nhìn về phía Tố Tâm: "Bà xã, lá gan của em càng lúc càng lớn rồi, còn dám động thủ đánh người!"
"Cho anh không được nói nữa!" lỗ tai đỏ Tố Tâm đỏ đến nỗi có thể nhỏ ra máu.
"Bà xã chỉ cho phép hành động chứ không cho nói! Điều này cũng thật là bá đạo..." Phó Kiến Văn vừa nói vừa mỉm cười, tiện tay đem gối ném vào trên giường, giật giật ống tay, lại cầm chiếc cà vạt lên...
Nghĩ đến tối ngày hôm qua bản thân đã chạm đến cực hạn, lúc này Phó Kiến Văn còn ở bên tai cô thì thầm mập mờ, Tố Tâm thanh tỉnh hơn một nửa...
Cô nghiêng đầu giả vờ căm tức trừng Phó Kiến Văn một cái, nhưng mặt đã đỏ tới mang tai còn tròng mắt thì long lanh, nơi nào là thật sự tức giận chứ.
"Đánh ghét!" Tố Tâm hờn dỗi.
Phó Kiến Văn nhìn qua Tố Tâm, con mắt đen thâm trầm tràn ngập tình cảm, cơ hồ khiến Tố Tâm rơi vào trong đó...
Anh hôn xuống phần gáy, dưới cằm, cánh môi nóng bỏng lại triền miên hôn vào nơi vành tai yếu ớt nhất của Tố Tâm: "Cái miệng nhỏ này lại nói dối rồi..."
Hơi thở của Phó Kiến Văn chui vào tai Tố Tâm, khiến cho toàn thân cô đều căng thẳng lên, trái tim cũng nhảy lên rầm rầm, cô vội vàng né tránh môi của Phó Kiến Văn, nhìn anh chằm chằm: "Phó Kiến Văn! Anh thật đáng ghét! Sáng sớm không thể thật tốt đi làm sao!"
Cặp mắt câu hồn của Phó Kiến Văn híp lại, gương mặt đầy hấp dẫn: "Hay là em muốn anh hôn ở chỗ khác!"
"Phó Kiến Văn!" Tố Tâm cả kinh ngồi dậy, tay phải ấn nắm lấy chăn chắn ở trước ngực, trốn về sau, "Anh quá đáng ghét!"
"Trốn cái gì! Lại không phải là không có hôn qua!" Phó Kiến Văn nói tới chuyện này mà mặt không đỏ tim không đập, ung dung thong thả cầm áo sơ mi ở trên tủ đầu giường lên, ngồi dậy mặc vào, khóe môi tất cả đều là mị lực.
Còn Tố Tâm thì giận dữ và xấu hổ, quơ lấy một cái gối đầu trực tiếp ném về phía Phó Kiến Văn, Phó Kiến Văn phản ứng cực nhanh, một phát đã bắt được gối...
Anh bỏ gối xuống, rồi nhìn về phía Tố Tâm: "Bà xã, lá gan của em càng lúc càng lớn rồi, còn dám động thủ đánh người!"
"Cho anh không được nói nữa!" lỗ tai đỏ Tố Tâm đỏ đến nỗi có thể nhỏ ra máu.
"Bà xã chỉ cho phép hành động chứ không cho nói! Điều này cũng thật là bá đạo..." Phó Kiến Văn vừa nói vừa mỉm cười, tiện tay đem gối ném vào trên giường, giật giật ống tay, lại cầm chiếc cà vạt lên...
/1500
|