Tiếng của Bạch Hiểu Niên vừa dứt, Đường Tranh liếc nhìn về phía Tố Tâm, chỉ một chén rượu, vậy mà cả gương mặt cùng phần gáy của Tố Tâm đã nổi lên một mảng màu đỏ.
Đường Tranh trong lòng lộp bộp một tiếng, anh chỉ là muốn khó xử Tố Tâm một chút, để Tố Tâm uống đến gần say sau đó để Phó Kiến Văn đến anh hùng cứu mỹ nhân tạo thiện cảm, nhưng nếu Tố Tâm là thật sự bị dị ứng bia rượu, vậy đúng là nguy hiểm!
Chỉ giây lát, hai gò má của cô đốm nhỏ màu đỏ thi nhau xuất hiện.
"Dị ứng bia rượu không phải chuyện nhỏ đâu!" Đường Tranh lập tức đứng dậy cầm chìa khóa xe, "Tôi đưa cô đi bệnh viện!"
"Đường tổng!" Bạch Hiểu Niên bước tới bên người Tố Tâm, đỡ lấy cô, "Ngài uống rượu không tiện lái xe, xe của tôi đang ở dưới lầu, để tôi đưa cô ấy đi."
Đường Tranh trơ mắt nhìn Bạch Hiểu Niên đưa Tố Tâm đi, túi kia đều đã cầm sẵn, đánh chết Đường Tranh cũng không tin Bạch Hiểu Niên chính là tạm thời nảy ra ý kiến.
...
Tố Tâm vừa lên xe, Bạch Hiểu Niên liền lấy ra thuốc dị ứng, đem nước suối vặn ra đưa cho Tố Tâm.
"Mình hỏi qua rồi, loại thuốc này có thể chữa được..."
Trên mặt Tố Tâm bắt đầu ngứa đến khó chịu, nhận thuốc từ tay Bạch Hiểu Niên đưa tới bên miệng uống, gian nan đem thuốc nuốt vào.
Mãi đến khi ngồi lên xe của Bạch Hiểu Niên, Tố Tâm mới thở phào nhẹ nhõm, cả người đều mệt mỏi giống như mới đi đánh trận về.
Trên mặt như thiêu như đốt, trong túi xách điện thoại chấn động không dứt.
Bạch Hiểu Niên nghĩ nhất định là phó tổng giám gọi điện thoại tới dạy bảo, nghe buồn bực: "Có thể tài trợ không thôi không được sao, cũng không phải lấy không tài trợ, quảng cáo mất tiền, dựa vào cái gì chiếm tiện nghi của người khác, có xấu hổ hay không!"
Tố Tâm cúi đầu lấy điện thoại ra, vừa nhìn thấy là giám chế Hạ, bắt máy: "Chị Hạ..."
“Gương mặt quan trọng như vậy cô cũng không cần sao? nếu như ngày mai không lên sóng được, tôi liền muốn đánh cô!" Hạ Linh âm thanh bình tĩnh.
Tố Tâm kéo gương xuống soi, dựa theo kinh nghiệm ngày trước nói: "Ngày mai sẽ hết liền, sẽ không ảnh hưởng đến công việc."
"Vậy thì tốt."
Ở thời khắc Hạ Linh muốn cúp điện thoại, Tố Tâm nói một câu: "Chị Hạ, hôm nay cám ơn chị..."
Đầu bên kia điện thoại, Hạ Linh không hé răng, một lát sau nói: "Nhanh đi bệnh viện."
Từ Mãn lầu uyển đến nhà Tố Tâm, lái xe mất nửa giờ, bởi vì uống thuốc đúng lúc, đốm đỏ trên người cô đã từ từ biến mất, không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra cái gì.
Nắm chìa khoá mở cửa đi vào, Tố Tâm hỏi: "Muốn ăn cái gì!"
Ở tiệc rượu, Tố Tâm cùng Bạch Hiểu Niên vẫn chưa đụng đũa, bụng đã đói cồn cào.
Bạch Hiểu Niên không trả lời, trên đường đưa Tố Tâm trở về, Bạch Hiểu Niên vẫn luôn không có mở miệng nói chuyện, thẳng đến vào lúc này Tố Tâm hỏi cô mới nói: "Mình dự định đổi nghề..."
Tố Tâm đang thay giày bỗng khựng lại, quay đầu lại nhìn xem Bạch Hiểu Niên.
“Tổng biên tập bên kia có mời mình, mình dự định chuyển qua đó.” Bạch Hiểu Niên nói.
Bạch Hiểu Niên cùng Tố Tâm chính là một loại người, đều không thể nào đón nhận được cái quy tắc ngầm trong cái vòng lẩn quẩn này..
Cả gian phòng trầm mặc.
"Ở nghề này kiên trì lâu như vậy, mắt thấy mọi người vì để lấy được cơ hội được lộ mặt trên TV mà tranh đoạt sống chết, hoặc là tặng lễ... Hoặc là đưa chính bản thân mình, mình cảm thấy cực kỳ chán ghét."
Bạch Hiểu Niên lúc nói chuyện ánh mắt liếc về phía cửa sổ sát đất, không có nhìn lại Tố Tâm.
Đường Tranh trong lòng lộp bộp một tiếng, anh chỉ là muốn khó xử Tố Tâm một chút, để Tố Tâm uống đến gần say sau đó để Phó Kiến Văn đến anh hùng cứu mỹ nhân tạo thiện cảm, nhưng nếu Tố Tâm là thật sự bị dị ứng bia rượu, vậy đúng là nguy hiểm!
Chỉ giây lát, hai gò má của cô đốm nhỏ màu đỏ thi nhau xuất hiện.
"Dị ứng bia rượu không phải chuyện nhỏ đâu!" Đường Tranh lập tức đứng dậy cầm chìa khóa xe, "Tôi đưa cô đi bệnh viện!"
"Đường tổng!" Bạch Hiểu Niên bước tới bên người Tố Tâm, đỡ lấy cô, "Ngài uống rượu không tiện lái xe, xe của tôi đang ở dưới lầu, để tôi đưa cô ấy đi."
Đường Tranh trơ mắt nhìn Bạch Hiểu Niên đưa Tố Tâm đi, túi kia đều đã cầm sẵn, đánh chết Đường Tranh cũng không tin Bạch Hiểu Niên chính là tạm thời nảy ra ý kiến.
...
Tố Tâm vừa lên xe, Bạch Hiểu Niên liền lấy ra thuốc dị ứng, đem nước suối vặn ra đưa cho Tố Tâm.
"Mình hỏi qua rồi, loại thuốc này có thể chữa được..."
Trên mặt Tố Tâm bắt đầu ngứa đến khó chịu, nhận thuốc từ tay Bạch Hiểu Niên đưa tới bên miệng uống, gian nan đem thuốc nuốt vào.
Mãi đến khi ngồi lên xe của Bạch Hiểu Niên, Tố Tâm mới thở phào nhẹ nhõm, cả người đều mệt mỏi giống như mới đi đánh trận về.
Trên mặt như thiêu như đốt, trong túi xách điện thoại chấn động không dứt.
Bạch Hiểu Niên nghĩ nhất định là phó tổng giám gọi điện thoại tới dạy bảo, nghe buồn bực: "Có thể tài trợ không thôi không được sao, cũng không phải lấy không tài trợ, quảng cáo mất tiền, dựa vào cái gì chiếm tiện nghi của người khác, có xấu hổ hay không!"
Tố Tâm cúi đầu lấy điện thoại ra, vừa nhìn thấy là giám chế Hạ, bắt máy: "Chị Hạ..."
“Gương mặt quan trọng như vậy cô cũng không cần sao? nếu như ngày mai không lên sóng được, tôi liền muốn đánh cô!" Hạ Linh âm thanh bình tĩnh.
Tố Tâm kéo gương xuống soi, dựa theo kinh nghiệm ngày trước nói: "Ngày mai sẽ hết liền, sẽ không ảnh hưởng đến công việc."
"Vậy thì tốt."
Ở thời khắc Hạ Linh muốn cúp điện thoại, Tố Tâm nói một câu: "Chị Hạ, hôm nay cám ơn chị..."
Đầu bên kia điện thoại, Hạ Linh không hé răng, một lát sau nói: "Nhanh đi bệnh viện."
Từ Mãn lầu uyển đến nhà Tố Tâm, lái xe mất nửa giờ, bởi vì uống thuốc đúng lúc, đốm đỏ trên người cô đã từ từ biến mất, không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra cái gì.
Nắm chìa khoá mở cửa đi vào, Tố Tâm hỏi: "Muốn ăn cái gì!"
Ở tiệc rượu, Tố Tâm cùng Bạch Hiểu Niên vẫn chưa đụng đũa, bụng đã đói cồn cào.
Bạch Hiểu Niên không trả lời, trên đường đưa Tố Tâm trở về, Bạch Hiểu Niên vẫn luôn không có mở miệng nói chuyện, thẳng đến vào lúc này Tố Tâm hỏi cô mới nói: "Mình dự định đổi nghề..."
Tố Tâm đang thay giày bỗng khựng lại, quay đầu lại nhìn xem Bạch Hiểu Niên.
“Tổng biên tập bên kia có mời mình, mình dự định chuyển qua đó.” Bạch Hiểu Niên nói.
Bạch Hiểu Niên cùng Tố Tâm chính là một loại người, đều không thể nào đón nhận được cái quy tắc ngầm trong cái vòng lẩn quẩn này..
Cả gian phòng trầm mặc.
"Ở nghề này kiên trì lâu như vậy, mắt thấy mọi người vì để lấy được cơ hội được lộ mặt trên TV mà tranh đoạt sống chết, hoặc là tặng lễ... Hoặc là đưa chính bản thân mình, mình cảm thấy cực kỳ chán ghét."
Bạch Hiểu Niên lúc nói chuyện ánh mắt liếc về phía cửa sổ sát đất, không có nhìn lại Tố Tâm.
/1500
|