Xem như để cho Tố Tâm đợi được cơ hội dùng cái từ nghĩ một đằng nói một lẻo này rồi!
"Liên quan tới mẹ đẻ của em, anh đã làm xong, anh chuẩn bị đem mẹ đưa đến biệt thự Minh Sơn, để ba người bảo mẫu thay phiên chăm sóc, em muốn đi qua cũng thuận tiện, dù sao cũng tốt hơn bệnh viện tâm thần mọit chút, em cảm thấy thế nào!" Phó Kiến Văn hỏi Tố Tâm.
Động tác đưa bánh gatô đến bên mép của Tố Tâm dừng lại, chỉ chốc lát sau ngậm vào trong miệng.
"Nếu như em muốn ở cùng nhau cũng rất tốt, chỉ là..."
Phó Kiến Văn muốn nói lại thôi, sợ lại xát muối lên vết thương của Tố Tâm.
"Em hiểu rõ ý của anh! Em cảm thấy anh an bài như vậy đã rất tốt, hơn nữa... Trong nhà còn có Đoàn Đoàn, để Đoàn Đoàn biết rồi cũng không tiện!"
Tố Tâm cảm thấy miếng bánh gatô vừa đưa vào trong miệng có phần vô vị.
"Mặc dù nói tình trạng hiện tại của mẹ rất bình tĩnh, ai cũng không nói trước được lúc nào sẽ không kìm chế được nỗi nòng, đến lúc đó tổn thương Đoàn Đoàn sẽ không tốt!"
Trong tay Tố Tâm nắm chặt cái muôi, đem toàn bộ bánh trong miệng nuốt xuống sau đó nghiêng đầu nhìn qua Phó Kiến Văn: "Anh có thể an bài như vậy đã thỏa đáng rồi! Em rất cảm kích anh!"
"Lời cảm kích, nên nói ở trên giường!"
Tố Tâm: "..."
Người này có cần thiết phải nói trắng trợn ra như vậy không!
Trong miệng còn lưu lại mùi vị của bơ, tựa hồ lại trở nên nồng nặc hơn.
Tố Tâm dùng dĩa cắt khối tiếp theo, đưa đến bên mép Phó Kiến Văn...
Ngửi được mùi vị bơ, Phó Kiến Văn cụp mắt liếc nhìn, mắt lại nhìn về phía trước: "Anh không quá thích ăn đồ ngọt, em ăn đi!"
"Đây là sự cảm kích đối với anh!" Tố Tâm nhẹ nhàng đung đưa chiếc thìa ở dưới mũi Phó Kiến Văn, bơ mùi thơm chui vào xoang mũi anh.
Phó Kiến Văn đột nhiên nhếch môi: "Nếu như em nguyện ý dùng vật khác đem bánh gatô bơ đưa đến miệng anh, anh ngược lại sẽ rất nguyện ý ăn mấy miếng."
"Vật khác!" Lâm Noãn theo bản năng truy hỏi.
Phó Kiến Văn quay đầu liếc nhìn Tố Tâm, đột nhiên cảm thấy vợ của mình có phần ngốc nghếcch đáng yêu.
********
Có nàng nào biết là cái gì không Chị Tâm ngây thơ hay anh Phó gian manh đây?
"Liên quan tới mẹ đẻ của em, anh đã làm xong, anh chuẩn bị đem mẹ đưa đến biệt thự Minh Sơn, để ba người bảo mẫu thay phiên chăm sóc, em muốn đi qua cũng thuận tiện, dù sao cũng tốt hơn bệnh viện tâm thần mọit chút, em cảm thấy thế nào!" Phó Kiến Văn hỏi Tố Tâm.
Động tác đưa bánh gatô đến bên mép của Tố Tâm dừng lại, chỉ chốc lát sau ngậm vào trong miệng.
"Nếu như em muốn ở cùng nhau cũng rất tốt, chỉ là..."
Phó Kiến Văn muốn nói lại thôi, sợ lại xát muối lên vết thương của Tố Tâm.
"Em hiểu rõ ý của anh! Em cảm thấy anh an bài như vậy đã rất tốt, hơn nữa... Trong nhà còn có Đoàn Đoàn, để Đoàn Đoàn biết rồi cũng không tiện!"
Tố Tâm cảm thấy miếng bánh gatô vừa đưa vào trong miệng có phần vô vị.
"Mặc dù nói tình trạng hiện tại của mẹ rất bình tĩnh, ai cũng không nói trước được lúc nào sẽ không kìm chế được nỗi nòng, đến lúc đó tổn thương Đoàn Đoàn sẽ không tốt!"
Trong tay Tố Tâm nắm chặt cái muôi, đem toàn bộ bánh trong miệng nuốt xuống sau đó nghiêng đầu nhìn qua Phó Kiến Văn: "Anh có thể an bài như vậy đã thỏa đáng rồi! Em rất cảm kích anh!"
"Lời cảm kích, nên nói ở trên giường!"
Tố Tâm: "..."
Người này có cần thiết phải nói trắng trợn ra như vậy không!
Trong miệng còn lưu lại mùi vị của bơ, tựa hồ lại trở nên nồng nặc hơn.
Tố Tâm dùng dĩa cắt khối tiếp theo, đưa đến bên mép Phó Kiến Văn...
Ngửi được mùi vị bơ, Phó Kiến Văn cụp mắt liếc nhìn, mắt lại nhìn về phía trước: "Anh không quá thích ăn đồ ngọt, em ăn đi!"
"Đây là sự cảm kích đối với anh!" Tố Tâm nhẹ nhàng đung đưa chiếc thìa ở dưới mũi Phó Kiến Văn, bơ mùi thơm chui vào xoang mũi anh.
Phó Kiến Văn đột nhiên nhếch môi: "Nếu như em nguyện ý dùng vật khác đem bánh gatô bơ đưa đến miệng anh, anh ngược lại sẽ rất nguyện ý ăn mấy miếng."
"Vật khác!" Lâm Noãn theo bản năng truy hỏi.
Phó Kiến Văn quay đầu liếc nhìn Tố Tâm, đột nhiên cảm thấy vợ của mình có phần ngốc nghếcch đáng yêu.
********
Có nàng nào biết là cái gì không Chị Tâm ngây thơ hay anh Phó gian manh đây?
/1500
|