Tố Tâm nhớ rõ trong mơ mơ màng màng, Phó Kiến Văn ôm cô đi vào phòng tắm tắm vội, sau đó lại tựa như điên muốn cô thêm một lần.
Bọn họ không có làm biện pháp, tuy rằng không phải cố ý đi tính thời kỳ rụng trứng, nhưng hai người cũng bắt đầu có phần chờ mong một tiểu sinh mạng.
Tâm tình của Tố Tâm cực kỳ có chút căng thẳng...
Từ khi bắt đầu nói muốn đứa trẻ, tâm tư của Tố Tâm liền không tự chủ nghĩ về phương diện kia, suy đoán không biết tối hôm qua hồ nháo nhiều lần như vậy, tiểu sinh mệnh phải chăng đã lặng yên không một tiếng động đi tới bên cạnh bọn họ.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Tố Tâm ngủ một giấc đến mười giờ rưỡi trưa...
Nếu như không phải bụng có chút đói, đại khái Tố Tâm còn chưa tỉnh lại, tối hôm qua thật sự là quá mệt mỏi.
Bên người mặc dù không có Phó Kiến Văn, nhưng trên tủ đầu giường có để lại một bông Hoa Hồng đỏ còn đọng những hạt sướng, bên dưới còn đặt một tấm thiệp nhắn lại.
Phó Kiến Văn cùng Lục Tân Nam còn có tiểu Lục có chuyện công việc quan trọng cần phải thương lượng, Phó Kiến Văn bảo Tố Tâm sau khi tỉnh lại tìm chút đồ vật để ăn, ngoan ngoãn chờ anh trở về dẫn cô ra ngoài chơi.
Tố Tâm nhìn xem Phó Kiến Văn nhắn lại, hoàn toàn coi cô xem là đứa trẻ để dỗ dành.
Lại nhìn phía bên dưới có viết một câu: Toàn bộ tài sản nộp lên, mời Phó phu nhân yên tâm bảo quản, mạnh mẽ sử dụng.
Tố Tâm nghiêng đầu cầm qua túi giấy trên tủ đầu giường, cầm ở trong tay nặng trịch...
Tim đột nhiên đập rất nhanh.
Cái cảm giác này rất vi diệu.
Tố Tâm mở túi giấy ra, chỉ là lướt xem qua loa cũng đã kinh hồn bạt vía.
Tố Tâm chưa từng nghĩ tới Phó Kiến Văn lại có nhiều tài sản như vậy, bên trong túi giấy còn có toàn bộ thẻ ngân hàng của Phó Kiến Văn.
Chẳng trách ngoại giới nói giá trị bản thân của Phó Kiến Văn cao không ai có thể biết được...
Tố Tâm thật giống đột nhiên biến thành vợ của đại phú hào, cái cảm giác này đến quả thực quá kỳ diệu.
Bọn họ không có làm biện pháp, tuy rằng không phải cố ý đi tính thời kỳ rụng trứng, nhưng hai người cũng bắt đầu có phần chờ mong một tiểu sinh mạng.
Tâm tình của Tố Tâm cực kỳ có chút căng thẳng...
Từ khi bắt đầu nói muốn đứa trẻ, tâm tư của Tố Tâm liền không tự chủ nghĩ về phương diện kia, suy đoán không biết tối hôm qua hồ nháo nhiều lần như vậy, tiểu sinh mệnh phải chăng đã lặng yên không một tiếng động đi tới bên cạnh bọn họ.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Tố Tâm ngủ một giấc đến mười giờ rưỡi trưa...
Nếu như không phải bụng có chút đói, đại khái Tố Tâm còn chưa tỉnh lại, tối hôm qua thật sự là quá mệt mỏi.
Bên người mặc dù không có Phó Kiến Văn, nhưng trên tủ đầu giường có để lại một bông Hoa Hồng đỏ còn đọng những hạt sướng, bên dưới còn đặt một tấm thiệp nhắn lại.
Phó Kiến Văn cùng Lục Tân Nam còn có tiểu Lục có chuyện công việc quan trọng cần phải thương lượng, Phó Kiến Văn bảo Tố Tâm sau khi tỉnh lại tìm chút đồ vật để ăn, ngoan ngoãn chờ anh trở về dẫn cô ra ngoài chơi.
Tố Tâm nhìn xem Phó Kiến Văn nhắn lại, hoàn toàn coi cô xem là đứa trẻ để dỗ dành.
Lại nhìn phía bên dưới có viết một câu: Toàn bộ tài sản nộp lên, mời Phó phu nhân yên tâm bảo quản, mạnh mẽ sử dụng.
Tố Tâm nghiêng đầu cầm qua túi giấy trên tủ đầu giường, cầm ở trong tay nặng trịch...
Tim đột nhiên đập rất nhanh.
Cái cảm giác này rất vi diệu.
Tố Tâm mở túi giấy ra, chỉ là lướt xem qua loa cũng đã kinh hồn bạt vía.
Tố Tâm chưa từng nghĩ tới Phó Kiến Văn lại có nhiều tài sản như vậy, bên trong túi giấy còn có toàn bộ thẻ ngân hàng của Phó Kiến Văn.
Chẳng trách ngoại giới nói giá trị bản thân của Phó Kiến Văn cao không ai có thể biết được...
Tố Tâm thật giống đột nhiên biến thành vợ của đại phú hào, cái cảm giác này đến quả thực quá kỳ diệu.
/1500
|