Giọng nói của Tố Tâm vẫn trong trẻo ôn hoà như trước, nhưng Phó Kiến Văn vẫn nghe ra được cô vợ nhỏ của mình là đang tức giận.
"Sở Kiêu Dương anh sẽ để tiểu Lục đi qua xử lý, em ăn thêm chút gì đi." Nói tới chỗ này giọng nói của Phó Kiến Văn dừng lại một chút, thấp giọng nói: "Ăn quá nhiều cũng không liên quan, cơm trưa xong chúng ta có thể “làm” một lần để giúp em tiêu cơm một chút."
Tai Tố Tâm chợt đỏ.
Nơi này là nơi lần đầu Tố Tâm nhìn thấy Phó Kiến Văn.
Không nói lần đó ở Iraq, dù sao lúc đó Tố Tâm cũng không biết thân phận của Phó Kiến Văn.
Có thể nói, bởi vì lần đầu tiên Đoàn Đoàn tới đài truyền hình mà Phó Kiến Văn tới đón, lúc đó anh mặc một thân tây trang giày da, trong lúc vung tay nhấc chân đều là cao cao tự phụ, khí chất trầm ổn, chính là loại đàn ông vừa có sự nghiệp thành công lại vừa có tiền, tuy rằng trầm mặc ít nói, nhưng quanh thân đều là cảm giác uy thế khiến người khác sợ hãi.
Nhưng hôm nay, Phó Kiến Văn ở trước mặt Tố Tâm, nơi nào còn có cái vẻ cao cao tại thượng nữa chứ...
Là một tên đại lưu manh thì đúng hơn.
Nhưng mà, Phó Kiến Văn như vậy, tại sao Tố Tâm lại càng ngày càng yêu thích!
Bực mình trong lòng Tố Tâm vừa nãy, thoáng chút liền biến mất.
Cô kìm nén ý cười trong giọng, cố ý hạ thấp giọng: "Trong đầu anh, làm sao đầu đều là... Đều là loại chuyện này!"
Mấy chữ cuối cùng quả thực Tố Tâm đã cố hết sức đèn nén ý cười trong giọng nói của mình, cô nhếch nhếch môi, chỉ nghe Phó Kiến Văn ở đầu bên kia điện thoại nhẹ giọng mở miệng: "Bởi vì cô vợ nhỏ của anh rất đệp, rất mê người!"
Cúp điện thoại, Tố Tâm nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật bên ngoài thật rực rỡ...
Gương mặt trắng nõn của Tố Tâm lộ ra phấn hồng, hai con mắt có làn sóng lân lân, đúng biểu lộ của người phụ nữ đang vô cùng hạnh phúc trong tình yêu.
Tố Tâm kéo cửa sổ ra, gió mát đi vào làm cho nhiệt độ trên má của cô tiêu tan.
Lúc Tố Tâm tiến vào phòng ăn, Bạch Hiểu Niên xem mặt mày hớn hở của Tố Tâm liền biết cô vừa nhận điện thoại của Phó Kiến Văn, cho nên Bạch Hiểu Niên cười đặc biệt không có ý tốt.
"Sở Kiêu Dương anh sẽ để tiểu Lục đi qua xử lý, em ăn thêm chút gì đi." Nói tới chỗ này giọng nói của Phó Kiến Văn dừng lại một chút, thấp giọng nói: "Ăn quá nhiều cũng không liên quan, cơm trưa xong chúng ta có thể “làm” một lần để giúp em tiêu cơm một chút."
Tai Tố Tâm chợt đỏ.
Nơi này là nơi lần đầu Tố Tâm nhìn thấy Phó Kiến Văn.
Không nói lần đó ở Iraq, dù sao lúc đó Tố Tâm cũng không biết thân phận của Phó Kiến Văn.
Có thể nói, bởi vì lần đầu tiên Đoàn Đoàn tới đài truyền hình mà Phó Kiến Văn tới đón, lúc đó anh mặc một thân tây trang giày da, trong lúc vung tay nhấc chân đều là cao cao tự phụ, khí chất trầm ổn, chính là loại đàn ông vừa có sự nghiệp thành công lại vừa có tiền, tuy rằng trầm mặc ít nói, nhưng quanh thân đều là cảm giác uy thế khiến người khác sợ hãi.
Nhưng hôm nay, Phó Kiến Văn ở trước mặt Tố Tâm, nơi nào còn có cái vẻ cao cao tại thượng nữa chứ...
Là một tên đại lưu manh thì đúng hơn.
Nhưng mà, Phó Kiến Văn như vậy, tại sao Tố Tâm lại càng ngày càng yêu thích!
Bực mình trong lòng Tố Tâm vừa nãy, thoáng chút liền biến mất.
Cô kìm nén ý cười trong giọng, cố ý hạ thấp giọng: "Trong đầu anh, làm sao đầu đều là... Đều là loại chuyện này!"
Mấy chữ cuối cùng quả thực Tố Tâm đã cố hết sức đèn nén ý cười trong giọng nói của mình, cô nhếch nhếch môi, chỉ nghe Phó Kiến Văn ở đầu bên kia điện thoại nhẹ giọng mở miệng: "Bởi vì cô vợ nhỏ của anh rất đệp, rất mê người!"
Cúp điện thoại, Tố Tâm nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật bên ngoài thật rực rỡ...
Gương mặt trắng nõn của Tố Tâm lộ ra phấn hồng, hai con mắt có làn sóng lân lân, đúng biểu lộ của người phụ nữ đang vô cùng hạnh phúc trong tình yêu.
Tố Tâm kéo cửa sổ ra, gió mát đi vào làm cho nhiệt độ trên má của cô tiêu tan.
Lúc Tố Tâm tiến vào phòng ăn, Bạch Hiểu Niên xem mặt mày hớn hở của Tố Tâm liền biết cô vừa nhận điện thoại của Phó Kiến Văn, cho nên Bạch Hiểu Niên cười đặc biệt không có ý tốt.
/1500
|