Nếu Cố Thanh Thành nói Tố Tâm là người vô cùng quan trọng, vậy thì nhất định rất quan trọng, bọn họ chỉ cần bảo vệ tốt là được.
Tố Tâm cụp mắt nhìn xem chiếc túi xách màu đỏ, trong lòng rất thấp thỏm, Phó Kiến Văn nói những chuyện làm ăn nguy hiểm đều do Cố Thanh Thành đang xử lý, phải hay không biểu thị những người này cũng đều là người của Phó Kiến Văn!
Bọn họ đều là sát thủ sao!
Trong lòng Tố Tâm loạn xì ngầu, lại không nhịn được sợ hãi.
Đối với Tố Tâm mà nói, loại người này chỉ xuất hiện ở trên TV cùng trong tiểu thuyết, hiện tại tiếp xúc gần gũi, đều khiến cô lo sợ bất an, khiến cả người đều sinh ra loại cảm giác như sinh mệnh của mình đang ngàn cân treo sợi tóc.
Thực sự là, gay go cực kỳ...
Dù sao đối với Tố Tâm mà nói, cô không có thân thủ bất phàm, nếu như gặp phải chuyện gì ngay cả năng lực tự vệ đều không có! Thứ hai, cô cũng không phải là loại người thấy nguy hiểm là cảm thấy kích thích!
Một thế giới sinh tử chưa biết như vậy, đối với một người có tính cách chậm nóng như Tố Tâm mà nói, xa lạ khiến cho cô sợ hãi.
Không giống như năm lúc 2016 cô đi Iraq tìm kiếm Hứa Khai!
Lúc ấy, Tố Tâm cảm thấy cả thế giới đều mất đi ý nghĩa, bi thương vu tâm đáng chết, không sợ trời không sợ đất.
Nhưng bây giờ, Tố Tâm có Phó Kiến Văn còn có Đoàn Đoàn, còn có bạn tốt của cô là Bạch Hiểu Niên cùng Tống Hiểu!
Cô cũng không nỡ bỏ người thân của mình ở Tố gia!
Tố Tâm cảm thấy thế giới của mình cùng với thế giới của Phó Kiến Văn hoàn toàn không hợp.
Không có Phó Kiến Văn ở bên người, Tố Tâm chỉ cảm thấy giờ khắc này không khỏi hoang mang lo sợ.
Cô gái tóc ngắn ở bên cạnh thấy Tố Tâm dựa người vào trên ghế, hai mắt nhắm nghiền cũng không có quấy rầy Tố Tâm.
Thẳng đến khi đã đến dưới lầu trọ, cô gái tóc ngắn mới nói với Tố Tâm: "Phòng 308, cách tầng trệt tương đối thấp, coi như là gặp chuyện gì chạy trốn cũng tốt."
Cố gái tóc ngắn là sợ Tố Tâm không có kinh nghiệm, có ý tốt nhắc nhở Tố Tâm một câu, lại làm cho Tố Tâm càng ngày càng lo sợ bất an, sợ nguy hiểm bất cứ lúc nào giáng xuống.
Tố Tâm cụp mắt nhìn xem chiếc túi xách màu đỏ, trong lòng rất thấp thỏm, Phó Kiến Văn nói những chuyện làm ăn nguy hiểm đều do Cố Thanh Thành đang xử lý, phải hay không biểu thị những người này cũng đều là người của Phó Kiến Văn!
Bọn họ đều là sát thủ sao!
Trong lòng Tố Tâm loạn xì ngầu, lại không nhịn được sợ hãi.
Đối với Tố Tâm mà nói, loại người này chỉ xuất hiện ở trên TV cùng trong tiểu thuyết, hiện tại tiếp xúc gần gũi, đều khiến cô lo sợ bất an, khiến cả người đều sinh ra loại cảm giác như sinh mệnh của mình đang ngàn cân treo sợi tóc.
Thực sự là, gay go cực kỳ...
Dù sao đối với Tố Tâm mà nói, cô không có thân thủ bất phàm, nếu như gặp phải chuyện gì ngay cả năng lực tự vệ đều không có! Thứ hai, cô cũng không phải là loại người thấy nguy hiểm là cảm thấy kích thích!
Một thế giới sinh tử chưa biết như vậy, đối với một người có tính cách chậm nóng như Tố Tâm mà nói, xa lạ khiến cho cô sợ hãi.
Không giống như năm lúc 2016 cô đi Iraq tìm kiếm Hứa Khai!
Lúc ấy, Tố Tâm cảm thấy cả thế giới đều mất đi ý nghĩa, bi thương vu tâm đáng chết, không sợ trời không sợ đất.
Nhưng bây giờ, Tố Tâm có Phó Kiến Văn còn có Đoàn Đoàn, còn có bạn tốt của cô là Bạch Hiểu Niên cùng Tống Hiểu!
Cô cũng không nỡ bỏ người thân của mình ở Tố gia!
Tố Tâm cảm thấy thế giới của mình cùng với thế giới của Phó Kiến Văn hoàn toàn không hợp.
Không có Phó Kiến Văn ở bên người, Tố Tâm chỉ cảm thấy giờ khắc này không khỏi hoang mang lo sợ.
Cô gái tóc ngắn ở bên cạnh thấy Tố Tâm dựa người vào trên ghế, hai mắt nhắm nghiền cũng không có quấy rầy Tố Tâm.
Thẳng đến khi đã đến dưới lầu trọ, cô gái tóc ngắn mới nói với Tố Tâm: "Phòng 308, cách tầng trệt tương đối thấp, coi như là gặp chuyện gì chạy trốn cũng tốt."
Cố gái tóc ngắn là sợ Tố Tâm không có kinh nghiệm, có ý tốt nhắc nhở Tố Tâm một câu, lại làm cho Tố Tâm càng ngày càng lo sợ bất an, sợ nguy hiểm bất cứ lúc nào giáng xuống.
/1500
|