Tố Tâm sợ đem Phó Thiên Tứ đến văn phòng làm việc của bọn họ để làm việc, ông ngoại Phó Kiến Văn sẽ cho rằng là Phó Kiến Văn cố ý, đến lúc đó sẽ mang đến cho Phó Kiến Văn nhiều phiền phức.
Chuyện của Phó Thiên Tứ Tố Tâm không muốn nhiều lời, chỉ nói: "Em sẽ tận lực! Chỉ sợ cha mẹ của Phó Thiên Tứ không đồng ý!"
Phương Ngôn gật đầu: "Không sao, tận lực là tốt rồi!"
Giám chế Hạ liếc nhìn Vưu Nại Nại đang đứng ở bên ngoài bình phong, dùng ánh mắt ra hiệu Phương Ngôn nhìn ra phía ngoài, nói: "Mình cảm thấy tư chất của cô gái này rất cứng cáp, cậu suy nghĩ một chút...!"
Theo ánh mắt của giám chế Hạ, Tố Tâm nhìn sang phía Vưu Nại Nại, khoé môi khẽ cười, Vưu Nại Nại đúng là trẻ tuổi xinh đẹp, trên người có loại khí thế cao cao hơi lạnh lại mộc mạc, loại tư thế oai hùng bừng bừng, ở phạm vi hiện nay xác thực hiếm thấy cô gái nào có sự phong độ này.
Phương Ngôn lắc đầu: "Cô gái đó không có ý định hướng về phương diện này phát triển đâu, mình có thể nhìn ra được!"
Giám chế Hạ nhìn Vưu Nại Nại, giảm thấp xuống tiếng nói xuống nói với Tố Tâm: "Chị cảm thấy cô gái này không giống phụ tá của em, hình như chính là bảo tiêu!"
Chưa nếm qua thịt heo cũng đã gặp heo chạy, Miss Hạ tốt xấu cũng là từng là người va chạm xã hội nhiều, Vưu Nại Nại lại có tư thế bảo tiêu ăn sâu tận xương tủy, mới đứng ở chỗ đó, người khác một mắt liền có thể nhìn ra Vưu Nại Nại chính là bảo tiêu.
Ba người nói chuyện phiếm vài câu sau đó đều muốn đi tham gia tiết mục của tống nghệ, Phương Ngôn căn dặn Tố Tâm cứ làm chính mình là tốt rồi, đối mặt với loại màn ảnh này đối với Tố Tâm mà nói hẳn là quen tay rồi.
Tố Tâm gật đầu.
"Ngày mai Thuật Tân cũng sẽ đi!" Phương Ngôn như là đột nhiên nhớ tới, nhắc nhở Tố Tâm một câu, "Thuật Tân vô cùng muốn gặp em, đạo diễn Trần nói... Thuật Tân muốn nói xin lỗi trước mặt em!"
"thật ra em cảm thấy không cần thiết phải nói xin lỗi, em cũng không phải rất lưu ý! Hơn nữa... em cũng đã đọc qua truyện này rất nhiều lần, nhân vật này tuy rằng chỉ xuất hiện ở trong trí nhớ người khác, nhưng trong tổng thể cả câu truyện, xác thực rất quan trọng, lấy tư cách là tác giả của bộ truyện, Thuật Tân lưu ý nhân vật này cũng là chuyện đương nhiên."
Chuyện của Phó Thiên Tứ Tố Tâm không muốn nhiều lời, chỉ nói: "Em sẽ tận lực! Chỉ sợ cha mẹ của Phó Thiên Tứ không đồng ý!"
Phương Ngôn gật đầu: "Không sao, tận lực là tốt rồi!"
Giám chế Hạ liếc nhìn Vưu Nại Nại đang đứng ở bên ngoài bình phong, dùng ánh mắt ra hiệu Phương Ngôn nhìn ra phía ngoài, nói: "Mình cảm thấy tư chất của cô gái này rất cứng cáp, cậu suy nghĩ một chút...!"
Theo ánh mắt của giám chế Hạ, Tố Tâm nhìn sang phía Vưu Nại Nại, khoé môi khẽ cười, Vưu Nại Nại đúng là trẻ tuổi xinh đẹp, trên người có loại khí thế cao cao hơi lạnh lại mộc mạc, loại tư thế oai hùng bừng bừng, ở phạm vi hiện nay xác thực hiếm thấy cô gái nào có sự phong độ này.
Phương Ngôn lắc đầu: "Cô gái đó không có ý định hướng về phương diện này phát triển đâu, mình có thể nhìn ra được!"
Giám chế Hạ nhìn Vưu Nại Nại, giảm thấp xuống tiếng nói xuống nói với Tố Tâm: "Chị cảm thấy cô gái này không giống phụ tá của em, hình như chính là bảo tiêu!"
Chưa nếm qua thịt heo cũng đã gặp heo chạy, Miss Hạ tốt xấu cũng là từng là người va chạm xã hội nhiều, Vưu Nại Nại lại có tư thế bảo tiêu ăn sâu tận xương tủy, mới đứng ở chỗ đó, người khác một mắt liền có thể nhìn ra Vưu Nại Nại chính là bảo tiêu.
Ba người nói chuyện phiếm vài câu sau đó đều muốn đi tham gia tiết mục của tống nghệ, Phương Ngôn căn dặn Tố Tâm cứ làm chính mình là tốt rồi, đối mặt với loại màn ảnh này đối với Tố Tâm mà nói hẳn là quen tay rồi.
Tố Tâm gật đầu.
"Ngày mai Thuật Tân cũng sẽ đi!" Phương Ngôn như là đột nhiên nhớ tới, nhắc nhở Tố Tâm một câu, "Thuật Tân vô cùng muốn gặp em, đạo diễn Trần nói... Thuật Tân muốn nói xin lỗi trước mặt em!"
"thật ra em cảm thấy không cần thiết phải nói xin lỗi, em cũng không phải rất lưu ý! Hơn nữa... em cũng đã đọc qua truyện này rất nhiều lần, nhân vật này tuy rằng chỉ xuất hiện ở trong trí nhớ người khác, nhưng trong tổng thể cả câu truyện, xác thực rất quan trọng, lấy tư cách là tác giả của bộ truyện, Thuật Tân lưu ý nhân vật này cũng là chuyện đương nhiên."
/1500
|