Hứa Khai nhìn qua tròng mắt của Tố Tâm, cảm giác nhẹ nhõm.
Tố Tâm gật đầu lần nữa, tròng mắt từ từ có ý cười: "Vâng, bình an khỏe mạnh mới là quan trọng nhất, anh Hứa Khai có thể rõ ràng là tốt rồi!"
Hứa Khai lấy từ trong túi áo ra một hộp quà đưa cho Tố Tâm: "Trước khi đi, muốn đưa cho em cái này!"
Tầm mắt của Tố Tâm nhìn về phía hộp quà trong lòng bàn tay của Hứa Khai...
"Muốn đưa cho em đã lâu rồi... vốn dĩ là chuẩn bị quà sinh nhật cho em!" Hứa Khai cười, "Mấy năm trước cho rằng có thể chạy về đưa cho em, ai biết vừa đi... Chính là hơn bốn năm! Anh đều đã quên vật này, hôm nay thu dọn đồ vật, nó từ trên giá sách rớt xuống, cho nên liền tới đưa cho em!"
Hộp rất nhỏ rất tinh xảo, trực giác cho Tố Tâm biết lễ vật này không thể nhận, liền cười đối nói với Hứa Khai: "Sinh nhật năm ấy của em không đáng giá chúc mừng, quà sinh nhật coi như cũng qua rồi, nếu như về sau anh gặp được cô gái mình ưa thích, có thể tặng cho cô ấy..."
"Tố Tố, đây là quà anh chuẩn bị cho em, nếu như em không muốn, em có thể nhận lấy! Chờ anh xoay người, em có thể vứt đi! Nhưng đừng từ chối ở ngay trước mặt anh!"
Khoé môi của Hứa Khai mang theo nụ cười cay đắng, một người đàn ông đã từng nho nhã tự phụ, ngữ khí gần như khẩn cầu.
Tố Tâm lắc đầu, không có mềm lòng, ý cười ở đáy mắt lại càng trở nên ấm áp hơn.
Lông mi dài của Tố Tâm khẽ buông xuống, tầm mắt đảo qua cái hộp nhỏ trong tay Hứa Khai, lại ngẩng đầu thản nhiên nói: "Em không làm được chuyện như vậy, anh Hứa Khai, em đã là vợ của Kiến Văn, món quà này... Hẳn là nhẫn, em mà nhận sẽ không quá thích hợp!"
Bàn tay đang nắm chặt hộp quà càng nắm chặt hơn, biết rõ không thích hợp, nhưng anh ta vẫn đưa tới, trong lòng ôm một tia hi vọng.
Nhưng mà, Tố Tâm vẫn là không nhận!
Nếu như Tố Tâm mà nhận, đáy lòng Hứa Khai liền tồn tại một chút kỳ vọng.
Tố Tâm gật đầu lần nữa, tròng mắt từ từ có ý cười: "Vâng, bình an khỏe mạnh mới là quan trọng nhất, anh Hứa Khai có thể rõ ràng là tốt rồi!"
Hứa Khai lấy từ trong túi áo ra một hộp quà đưa cho Tố Tâm: "Trước khi đi, muốn đưa cho em cái này!"
Tầm mắt của Tố Tâm nhìn về phía hộp quà trong lòng bàn tay của Hứa Khai...
"Muốn đưa cho em đã lâu rồi... vốn dĩ là chuẩn bị quà sinh nhật cho em!" Hứa Khai cười, "Mấy năm trước cho rằng có thể chạy về đưa cho em, ai biết vừa đi... Chính là hơn bốn năm! Anh đều đã quên vật này, hôm nay thu dọn đồ vật, nó từ trên giá sách rớt xuống, cho nên liền tới đưa cho em!"
Hộp rất nhỏ rất tinh xảo, trực giác cho Tố Tâm biết lễ vật này không thể nhận, liền cười đối nói với Hứa Khai: "Sinh nhật năm ấy của em không đáng giá chúc mừng, quà sinh nhật coi như cũng qua rồi, nếu như về sau anh gặp được cô gái mình ưa thích, có thể tặng cho cô ấy..."
"Tố Tố, đây là quà anh chuẩn bị cho em, nếu như em không muốn, em có thể nhận lấy! Chờ anh xoay người, em có thể vứt đi! Nhưng đừng từ chối ở ngay trước mặt anh!"
Khoé môi của Hứa Khai mang theo nụ cười cay đắng, một người đàn ông đã từng nho nhã tự phụ, ngữ khí gần như khẩn cầu.
Tố Tâm lắc đầu, không có mềm lòng, ý cười ở đáy mắt lại càng trở nên ấm áp hơn.
Lông mi dài của Tố Tâm khẽ buông xuống, tầm mắt đảo qua cái hộp nhỏ trong tay Hứa Khai, lại ngẩng đầu thản nhiên nói: "Em không làm được chuyện như vậy, anh Hứa Khai, em đã là vợ của Kiến Văn, món quà này... Hẳn là nhẫn, em mà nhận sẽ không quá thích hợp!"
Bàn tay đang nắm chặt hộp quà càng nắm chặt hơn, biết rõ không thích hợp, nhưng anh ta vẫn đưa tới, trong lòng ôm một tia hi vọng.
Nhưng mà, Tố Tâm vẫn là không nhận!
Nếu như Tố Tâm mà nhận, đáy lòng Hứa Khai liền tồn tại một chút kỳ vọng.
/1500
|