Từ đó về sau, mỗi một buổi tối khi Kỷ Vận đi đón Tố Nhiên, đều là yên lặng ở phía xa đi theo không dám tới gần, nhưng Tố Nhiên vẫn khó tránh khỏi bị cười nhạo.
Một ngày Tố Nhiên cố ý ở trong phòng học không muốn ai làm phiền, bên ngoài trời đột nhiên mưa to, mưa rơi không có dấu hiệu dừng lại, có người bạn tốt nói là có thể đưa Tố Nhiên về nhà, mấy người che dù đi ra, Tố Nhiên bỗng nhìn thấy Kỷ Vận đang đứng ở cửa trường học, một thân ướt sũng, kẻ ngu si như thế hai tay bới cánh cửa lớn của trường học ra, kiễng mũi chân hướng về trong trường học nhìn xung quanh.
Vừa thấy Tố Nhiên đi ra, Kỷ Vận đứng ở trước mặt mấy người bạn học của Tố Nhiên, nhanh chóng dâng chiếc ô mà bà giấu ở trong người như dâng hiến vật quý, cười đưa cho Tố Nhiên.
Nhìn xem cả người Kỷ Vận ướt sũng như vậy, có bạn học nhỏ giọng hỏi Tố Nhiên: "Mẹ cậu cầm dù tại sao không che!"
Tố Nhiên nghe có người thấp giọng nói: "Mẹ của Tố Nhiên là người điên!"
Sau đó, đám bạn học ngượng ngập chê cười rời đi, nói nếu mẹ của Tố Nhiên đã tới đón cô ta rồi thì bọn họ đi trước.
Đứng ở cửa trường học, Tố Nhiên liếc nhìn Kỷ Vận, hỏa khí chạy thẳng lên trên đầu...
Tố Nhiên luôn cảm thấy mấy người bạn học kia đều liên tiếp quay đầu lại nhìn cô ta rồi bàn tán nghị luận, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Nhiên cũng trắng bệch, cô ta không quay đầu đội mưa đi về.
Kỷ Vận đứng yên trong chốc lát, bà không biết làm sao rồi, nhưng rồi bà cũng căng ô ra đuổi theo Tố Nhiên, đau lòng che ô cho cô ta, không quan tâm mưa to xối ướt chính mình.
Tố Nhiên đoạt lấy ô vứt trên mặt đất, hung hăng đạp mấy phát, trừng lên nhìn Kỷ Vận, hận Kỷ Vận không thể chết ở bên ngoài! Như vậy cô ta liền không cần tiếp tục bị cười nhạo!
Tố Nhiên siết chặt túi sách của mình, xông đến trước mặt Kỷ Vận gào thét: "Không phải nói đừng đến trường học sao! tại sao bà nghe không hiểu! bà có biết hay không bà là người điên! bà xuất hiện ở đây người khác đều sẽ cười nhạo tôi có một người mẹ điên! có phải bà muốn giết chết tôu hay không! Có phải bà rất thích nghe tất cả mọi người gọi tôi là đứa trẻ của bà điên đáng chết! tôi hận chết bà rồi! vì sao tôi lại là con của bà! Sao bà không chết luôn đi!"
Một ngày Tố Nhiên cố ý ở trong phòng học không muốn ai làm phiền, bên ngoài trời đột nhiên mưa to, mưa rơi không có dấu hiệu dừng lại, có người bạn tốt nói là có thể đưa Tố Nhiên về nhà, mấy người che dù đi ra, Tố Nhiên bỗng nhìn thấy Kỷ Vận đang đứng ở cửa trường học, một thân ướt sũng, kẻ ngu si như thế hai tay bới cánh cửa lớn của trường học ra, kiễng mũi chân hướng về trong trường học nhìn xung quanh.
Vừa thấy Tố Nhiên đi ra, Kỷ Vận đứng ở trước mặt mấy người bạn học của Tố Nhiên, nhanh chóng dâng chiếc ô mà bà giấu ở trong người như dâng hiến vật quý, cười đưa cho Tố Nhiên.
Nhìn xem cả người Kỷ Vận ướt sũng như vậy, có bạn học nhỏ giọng hỏi Tố Nhiên: "Mẹ cậu cầm dù tại sao không che!"
Tố Nhiên nghe có người thấp giọng nói: "Mẹ của Tố Nhiên là người điên!"
Sau đó, đám bạn học ngượng ngập chê cười rời đi, nói nếu mẹ của Tố Nhiên đã tới đón cô ta rồi thì bọn họ đi trước.
Đứng ở cửa trường học, Tố Nhiên liếc nhìn Kỷ Vận, hỏa khí chạy thẳng lên trên đầu...
Tố Nhiên luôn cảm thấy mấy người bạn học kia đều liên tiếp quay đầu lại nhìn cô ta rồi bàn tán nghị luận, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Nhiên cũng trắng bệch, cô ta không quay đầu đội mưa đi về.
Kỷ Vận đứng yên trong chốc lát, bà không biết làm sao rồi, nhưng rồi bà cũng căng ô ra đuổi theo Tố Nhiên, đau lòng che ô cho cô ta, không quan tâm mưa to xối ướt chính mình.
Tố Nhiên đoạt lấy ô vứt trên mặt đất, hung hăng đạp mấy phát, trừng lên nhìn Kỷ Vận, hận Kỷ Vận không thể chết ở bên ngoài! Như vậy cô ta liền không cần tiếp tục bị cười nhạo!
Tố Nhiên siết chặt túi sách của mình, xông đến trước mặt Kỷ Vận gào thét: "Không phải nói đừng đến trường học sao! tại sao bà nghe không hiểu! bà có biết hay không bà là người điên! bà xuất hiện ở đây người khác đều sẽ cười nhạo tôi có một người mẹ điên! có phải bà muốn giết chết tôu hay không! Có phải bà rất thích nghe tất cả mọi người gọi tôi là đứa trẻ của bà điên đáng chết! tôi hận chết bà rồi! vì sao tôi lại là con của bà! Sao bà không chết luôn đi!"
/1500
|