Ngày hôm sau...
Băng Thanh trầm ngâm đứng trước hai ngôi mộ trắng tinh sạch sẽ, hai tay chắp lại, tự nói với mình hay nói với những người tựa hồ đang đứng trước mặt cô: Ông nội, bà nội, hai người yên tâm. Cháu nhất định sẽ mạnh mẽ, sẽ hạnh phúc, sẽ thực hiện lời hứa của mình. Cháu yêu hai người, cháu sẽ nhớ hai người, mãi mãi!
Mạnh Vĩ cùng Mạnh Hùng vừa tiễn đoàn người đi tang ra về, im lặng đứng sau Băng Thanh. Mọi người trong gia đình cũng đã về hết, họ hiểu, nên để Băng Thanh yên tĩnh một mình. Lát sau, ba người cùng nhau trở về ngôi nhà của Mạnh Vĩ. Băng Thanh ung dung ngồi trên chiếc ghế sofa màu xám quý phái, vẻ mặt trầm ngâm, hai anh em còn lại ngồi xuống bên cạnh Băng Thanh, dùng một tay ôm lấy vai cô, vỗ nhẹ. Không khí cứ im lặng như vậy, mà cũng thân tình như vậy. Lát sau, hai anh em mới nghe người còn lại từ từ lên tiếng, thanh âm nghe qua có chút âm lãnh:
_Tại sao lại đột ngột như vậy?
Mạnh Vĩ và Mạnh Hùng ngạc nhiên há miệng, giây sau mới hiểu hết ý tứ trong câu hỏi của Băng Thanh. Mà Băng Thanh, cô cũng không gấp gáp, cứ lặng yên chờ đợi hai người lên tiếng.
_Ông bà lên cơn đau tim đột ngột. Em biết mà, Băng Thanh. Mấy năm gần đây, tình trạng sức khỏe của ông bà ngày càng suy yếu, tuy không bệnh tật gì nhiều nhưng hệ miễn dịch cứ giảm. Mọi người đã nhanh chóng đưa ông bà vào bệnh viện, nhưng là bác sĩ nói chỉ có thể cầm cự ít ngày, hệ miễn dịch của ông bà đã quá yếu để có thể chịu được các loại thuốc. Băng Thanh, em đừng suy sụp nữa. Ông bà không muốn em như vậy, em biết không?_Mạnh Vĩ từng lời từng lời nhẹ nhàng nói với Băng Thanh
Băng Thanh lặng im hồi lâu, cố khóc không ra tiếng, lát sau mới trả lời hai tiếng Em biết . Lúc này, Mạnh Hùng ngồi kế bên mới tiếp lời:
_Chị, lời hứa đó, em chuẩn bị cho chị.
_Mạnh Hùng, tạm thời em thay chị làm đi. Chị ủy quyền cho em._Băng Thanh cơ hồ như đã bình tĩnh trở lại như ngày thường, thong thả nói.
_Nhưng mà, chị, tập đoàn..._ Mạnh Hùng ngạc nhiên hỏi lại đã bị Mạnh Vĩ lắc đầu ra hiệu.
_Mạnh Hùng, Băng Thanh là đã có dự định. Tạm thời, em ấy chưa muốn bước vào thương trường. Em ấy còn muốn yên yên ổn ổn ở bên cạnh Tử Huy, an nhiên tự tại hưởng thụ tình yêu của người đàn ông đó._Mạnh Vĩ trong giọng nói có chút gian xảo, cố ý cười ra tiếng cho Băng Thanh nghe thấy.
_À, ra vậy nhỉ, chị Băng Thanh? Haizz, xem ra em phải chịu ủy quyền của chị lâu dài một chút mới được. Chị nói xem, như vậy, em có phải là người tốt hay không tốt đây?_Mạnh Hùng nhanh chóng nắm bắt được ý tứ của Mạnh Vĩ, liền nhanh trí đối đáp.
Hai người họ, một tung một hứng, không nghĩ tới Băng Thanh đầu càng lúc cúi càng sâu, đã chuyển sang trạng thái cà chua từ lúc nào. Thật là, kể ra, bây giờ cô muốn được anh ôm quá, hơn nữa, còn muốn hôn lên đôi môi lúc nào cũng nói ra mấy lời dụ ngọt cô. Băng Thanh khe khẽ bật cười, trong đầu lần lượt hiện lên gương mặt sắc sảo, đôi mắt ôn nhu, giọng nói dịu dàng, cử chỉ ấm áp. Nhận ra ý đồ thực sự của hai người anh em họ quí hóa của mình, Băng Thanh mới tức giận, khẽ nghiến răng hồi đáp: Tốt, hai người đều là người tốt.
Nhận thấy tâm trạng Băng Thanh đã ổn hơn bảy tám phần, Mạnh Vĩ cùng Mạnh Hùng mới bật cười ha hả. Lát sau, Vĩ Thành bước vào, trên tay cầm theo chiếc điện thoại, tay còn lại cầm theo một chiếc sandwich. Khi đã ngồi xuống chiếc ghế trong góc phòng khách, cậu liền nhanh nhẹn nháy mắt một cái kèm theo nụ cười đầy tà ý. Vĩ Thành đưa chiếc sandwich cho Băng Thanh. Đợi Băng Thanh cầm rồi, trên mặt thoáng ngạc nhiên, cậu liền ngay đó đưa chiếc điện thoại của mình. Vĩ Thành lúc này mới nói to, rõ từng chữ một, không những cho cô nghe mà còn cho người khác nghe cùng:
_Chị, có người khó khăn lắm mới tìm được số điện thoại của em. Ai ngờ,tìm số của em chỉ để gọi tìm chị, chị xem, có làm em hụt hẫng quá không? Cái này, là người đó ân cần bảo em mua về cho chị đó._Vĩ Thành tay chỉ vào chiếc bánh sandwich còn chưa được mở, nhận được cái gật đầu bất đắc dĩ của Băng Thanh, cậu mới ra vẻ thở dài một hơi, thơ thẩn nói_Chị, mau nghe điện thoại đi, người đó chắc đang sốt ruột lắm._Vĩ Thành hối thúc Băng Thanh, khóe mắt nhanh chóng được Mạnh Vĩ cùng Mạnh Hùng nắm thóp. Có ý đồ!
_A lô.
Băng Thanh từ từ đưa chiếc điện thoại lên tai, ngạc nhiên chậm rãi hỏi. Đầu dây bên kia lập tức truyền sang giọng nói trầm ổn nhưng chứa đầy sự lo lắng, gấp gáp hỏi dồn:
_Băng Thanh, tại sao em tắt điện thoại? Tại sao đi mà không báo với anh? Tại sao có chuyện lại tự mình chịu đựng? Còn nữa, quan trọng nhất là, tại sao lại không chăm sóc bản thân chu đáo?
Băng Thanh tựa như không nghe mấy lời trách mắng tình ý chan chứa vừa rồi, tay đưa lên miệng cố kìm nén cảm xúc, đôi mắt đã sớm long lanh hơn. Cô chỉ nhẹ giọng hỏi: Tử Huy? . Đầu dây bên kia nghe thấy cô gọi, liền bình tĩnh, ôn hòa nói: Anh đây . Nghe thấy bên kia có chút thút thít, Tử Huy liền thay đổi thái độ, trong giây lát không biết làm gì, chỉ có thể cố gắng giữ chặt cảm giác lo lắng, khó chịu đến phát điên trong lòng, nhẹ nhàng nói với cô:
_Băng Thanh, ngoan, đừng khóc. Anh bây giờ không thể ôm em. Băng Thanh, không sao, chuyện gì anh cũng sẽ chống đỡ cho em, làm chỗ dựa cho em. Băng Thanh, em nghe lời anh, ăn uống cho đầy đủ, có chuyện gì ấm ức cứ gọi cho anh. Anh hiện giờ rất rảnh, không phiền đâu. Băng Thanh,khi nào em trở về đây, liền lập tức gọi điện thoại cho anh, có biết không?
Băng Thanh càng nghe giọng nói của anh, trong lòng ngay lập tức trở nên mềm yếu, tiếp tục thút thít, gật gật đầu mà không nói gì cả. Tử Huy không nghe cô trả lời chỉ nghe tiếng khóc của cô liền trở nên vội vàng, hấp tấp hỏi lại: Băng Thanh, em có biết không? Anh nhớ em, thực sự rất nhớ em. Em mau chóng trở về, để anh ôm em, hôn em, che chở cho em. Băng Thanh, em có nghe anh nói không?
Băng Thanh nhận ra anh có phần lo lắng, hoảng sợ, cô bật cười trong lòng. Cảm giác này, thật sự làm cô hạnh phúc. Anh, bao nhiêu ngày đều cố gắng, làm mọi cách chỉ để nói mấy lời an ủi, quan tâm cô. Ngay cả số điện thoại của Vĩ Thành, người mà anh chưa gặp mặt, anh cũng cố công tìm cho bằng được. Băng Thanh mỉm cười trong làn nước mắt, trả lời anh:
_Tử Huy, em cũng nhớ anh lắm. Em sẽ mau chóng trở về. Anh đừng lo lắng, hoảng sợ như vậy. Em hứa, sẽ nghe lời anh.
_Được, vậy anh liền nhờ Vĩ Thành trông nom em._Tử Huy nhận được câu trả lời của cô, thở phào nhẹ nhõm.
_Anh đã gặp Vĩ Thành rồi sao? Còn nói chuyện thân thiết như vậy?_Băng Thanh bất giác, chu mỏ hỏi anh.
_Không chỉ Vĩ Thành, cả anh Mạnh Vĩ và Mạnh Hùng, đều đã từng gặp qua. Chỉ là, điện thoại hai người đó sớm đã không liên lạc được như em rồi._Tử Huy lấy lại chút tinh thần, ung dung trả lời cô.
_Hứ, còn nói mạnh miệng như vậy. Bây giờ, bên đó chẳng phải đã khuya lắm rồi sao, anh làm gì còn chưa đi ngủ?_Đang giở giọng tức giận trêu đùa anh, cô bất giác nhìn đồng hồ rồi hỏi anh.
_Anh hiện tại không có làm gì, chỉ nhớ em._Tử Huy trên miệng thuận theo lời nói mà khóe miệng cong lên thành một đường cong tuyệt đẹp. Bất quá, người anh muốn cười lại không có ở trước mặt anh.
_Anh đi ngủ đi, em sẽ mau trở về thôi._Băng Thanh liền đổi sang giọng nói ân cần, quan tâm nhắc nhở anh.
_Được, anh nghe lời em, lập tức đi ngủ. Em, nhớ mau trở về. Nếu không, anh đích thân sang đó, lục khắp cả nước Mỹ, bắt em về đây._Băng Thanh nghe anh nói về dự định vô cùng trẻ con của mình, nhịn không nổi bật cười ha hả. Tử Huy nghe thấy cô cười, trong lòng an tâm phần nào. Cô cười được là tốt rồi._Anh nhớ em! Em tắt máy đi!
_Tử Huy, chúc anh ngủ ngon._Băng Thanh mỉm cười một mình, dịu dàng nói với anh, chỉ nghe anh nói: Ngoan , cô liền đỏ mặt, nhanh chóng tắt điện thoại.
Trao trả điện thoại lại cho Vĩ Thành xong rồi, cô mới từ từ mở chiếc sandwich còn ấm, đưa lên miệng ăn một cách thong thả. Lát sau, nhận thấy không khí có chút khác thường, liền đưa mắt nhìn quanh một lát, mới hay ba anh em kia đang chăm chú nhìn cô, khóe mắt còn ẩn hiện ý cười đùa. Băng Thanh ngượng ngùng, đem họ trở thành không khí, tự nhiên như không.
Bên đó, ba người cùng nghe cuộc đối thoại của người chị, người em yêu quý của mình. Ai ai cũng nhận thấy rõ ràng niềm hạnh phúc chất chứa trong từng lời được nói ra, trong lòng cũng an tâm chúc phúc. Quả nhiên, cũng chỉ có người đó, mới có thể dỗ dành Băng Thanh, một cách toàn vẹn nhất.
Bên này, có năm người cùng tranh nhau áp sát tai vào chiếc điện thoại đã mở loa ngoài cho vừa lòng bọn họ, nhận thấy người nào đó trở nên lo lắng, dịu dàng chưa từng có. Ai nấy đều biết rõ người đàn ông này đã sớm có dự định cưng chiều, sủng nịnh độc nhất người đối thoại. Chắc chắn, cả đời này của người đàn ông, cũng chỉ có một người con gái mới có thể khiến anh ta một giây liền trở nên dịu dàng, ôn nhu; một khắc cũng có thể khiến anh ta lo lắng, đứng ngồi không yên.
Tổng cộng, tám người, ở xa nhau lắm, cũng chưa hẳn quen biết nhau, nhưng trong lòng đều có chung tâm niệm: Chúc phúc cho hai người, một đời bình an, hạnh phúc, một kiếp yêu nhau đến đầu bạc răng long. Còn hai nhân vật chính, một người gián tiếp thưởng thức tình yêu, một người trực tiếp mơ thấy tình yêu, cả hai đều chìm đắm trong tình yêu, hạnh phúc, vô tư, vô lo, không cần biết ngày mai thế nào. Hôm nay, họ nghĩ về nhau, yêu nhau, vậy cũng đáng để sống trọn hôm nay rồi.
Băng Thanh trầm ngâm đứng trước hai ngôi mộ trắng tinh sạch sẽ, hai tay chắp lại, tự nói với mình hay nói với những người tựa hồ đang đứng trước mặt cô: Ông nội, bà nội, hai người yên tâm. Cháu nhất định sẽ mạnh mẽ, sẽ hạnh phúc, sẽ thực hiện lời hứa của mình. Cháu yêu hai người, cháu sẽ nhớ hai người, mãi mãi!
Mạnh Vĩ cùng Mạnh Hùng vừa tiễn đoàn người đi tang ra về, im lặng đứng sau Băng Thanh. Mọi người trong gia đình cũng đã về hết, họ hiểu, nên để Băng Thanh yên tĩnh một mình. Lát sau, ba người cùng nhau trở về ngôi nhà của Mạnh Vĩ. Băng Thanh ung dung ngồi trên chiếc ghế sofa màu xám quý phái, vẻ mặt trầm ngâm, hai anh em còn lại ngồi xuống bên cạnh Băng Thanh, dùng một tay ôm lấy vai cô, vỗ nhẹ. Không khí cứ im lặng như vậy, mà cũng thân tình như vậy. Lát sau, hai anh em mới nghe người còn lại từ từ lên tiếng, thanh âm nghe qua có chút âm lãnh:
_Tại sao lại đột ngột như vậy?
Mạnh Vĩ và Mạnh Hùng ngạc nhiên há miệng, giây sau mới hiểu hết ý tứ trong câu hỏi của Băng Thanh. Mà Băng Thanh, cô cũng không gấp gáp, cứ lặng yên chờ đợi hai người lên tiếng.
_Ông bà lên cơn đau tim đột ngột. Em biết mà, Băng Thanh. Mấy năm gần đây, tình trạng sức khỏe của ông bà ngày càng suy yếu, tuy không bệnh tật gì nhiều nhưng hệ miễn dịch cứ giảm. Mọi người đã nhanh chóng đưa ông bà vào bệnh viện, nhưng là bác sĩ nói chỉ có thể cầm cự ít ngày, hệ miễn dịch của ông bà đã quá yếu để có thể chịu được các loại thuốc. Băng Thanh, em đừng suy sụp nữa. Ông bà không muốn em như vậy, em biết không?_Mạnh Vĩ từng lời từng lời nhẹ nhàng nói với Băng Thanh
Băng Thanh lặng im hồi lâu, cố khóc không ra tiếng, lát sau mới trả lời hai tiếng Em biết . Lúc này, Mạnh Hùng ngồi kế bên mới tiếp lời:
_Chị, lời hứa đó, em chuẩn bị cho chị.
_Mạnh Hùng, tạm thời em thay chị làm đi. Chị ủy quyền cho em._Băng Thanh cơ hồ như đã bình tĩnh trở lại như ngày thường, thong thả nói.
_Nhưng mà, chị, tập đoàn..._ Mạnh Hùng ngạc nhiên hỏi lại đã bị Mạnh Vĩ lắc đầu ra hiệu.
_Mạnh Hùng, Băng Thanh là đã có dự định. Tạm thời, em ấy chưa muốn bước vào thương trường. Em ấy còn muốn yên yên ổn ổn ở bên cạnh Tử Huy, an nhiên tự tại hưởng thụ tình yêu của người đàn ông đó._Mạnh Vĩ trong giọng nói có chút gian xảo, cố ý cười ra tiếng cho Băng Thanh nghe thấy.
_À, ra vậy nhỉ, chị Băng Thanh? Haizz, xem ra em phải chịu ủy quyền của chị lâu dài một chút mới được. Chị nói xem, như vậy, em có phải là người tốt hay không tốt đây?_Mạnh Hùng nhanh chóng nắm bắt được ý tứ của Mạnh Vĩ, liền nhanh trí đối đáp.
Hai người họ, một tung một hứng, không nghĩ tới Băng Thanh đầu càng lúc cúi càng sâu, đã chuyển sang trạng thái cà chua từ lúc nào. Thật là, kể ra, bây giờ cô muốn được anh ôm quá, hơn nữa, còn muốn hôn lên đôi môi lúc nào cũng nói ra mấy lời dụ ngọt cô. Băng Thanh khe khẽ bật cười, trong đầu lần lượt hiện lên gương mặt sắc sảo, đôi mắt ôn nhu, giọng nói dịu dàng, cử chỉ ấm áp. Nhận ra ý đồ thực sự của hai người anh em họ quí hóa của mình, Băng Thanh mới tức giận, khẽ nghiến răng hồi đáp: Tốt, hai người đều là người tốt.
Nhận thấy tâm trạng Băng Thanh đã ổn hơn bảy tám phần, Mạnh Vĩ cùng Mạnh Hùng mới bật cười ha hả. Lát sau, Vĩ Thành bước vào, trên tay cầm theo chiếc điện thoại, tay còn lại cầm theo một chiếc sandwich. Khi đã ngồi xuống chiếc ghế trong góc phòng khách, cậu liền nhanh nhẹn nháy mắt một cái kèm theo nụ cười đầy tà ý. Vĩ Thành đưa chiếc sandwich cho Băng Thanh. Đợi Băng Thanh cầm rồi, trên mặt thoáng ngạc nhiên, cậu liền ngay đó đưa chiếc điện thoại của mình. Vĩ Thành lúc này mới nói to, rõ từng chữ một, không những cho cô nghe mà còn cho người khác nghe cùng:
_Chị, có người khó khăn lắm mới tìm được số điện thoại của em. Ai ngờ,tìm số của em chỉ để gọi tìm chị, chị xem, có làm em hụt hẫng quá không? Cái này, là người đó ân cần bảo em mua về cho chị đó._Vĩ Thành tay chỉ vào chiếc bánh sandwich còn chưa được mở, nhận được cái gật đầu bất đắc dĩ của Băng Thanh, cậu mới ra vẻ thở dài một hơi, thơ thẩn nói_Chị, mau nghe điện thoại đi, người đó chắc đang sốt ruột lắm._Vĩ Thành hối thúc Băng Thanh, khóe mắt nhanh chóng được Mạnh Vĩ cùng Mạnh Hùng nắm thóp. Có ý đồ!
_A lô.
Băng Thanh từ từ đưa chiếc điện thoại lên tai, ngạc nhiên chậm rãi hỏi. Đầu dây bên kia lập tức truyền sang giọng nói trầm ổn nhưng chứa đầy sự lo lắng, gấp gáp hỏi dồn:
_Băng Thanh, tại sao em tắt điện thoại? Tại sao đi mà không báo với anh? Tại sao có chuyện lại tự mình chịu đựng? Còn nữa, quan trọng nhất là, tại sao lại không chăm sóc bản thân chu đáo?
Băng Thanh tựa như không nghe mấy lời trách mắng tình ý chan chứa vừa rồi, tay đưa lên miệng cố kìm nén cảm xúc, đôi mắt đã sớm long lanh hơn. Cô chỉ nhẹ giọng hỏi: Tử Huy? . Đầu dây bên kia nghe thấy cô gọi, liền bình tĩnh, ôn hòa nói: Anh đây . Nghe thấy bên kia có chút thút thít, Tử Huy liền thay đổi thái độ, trong giây lát không biết làm gì, chỉ có thể cố gắng giữ chặt cảm giác lo lắng, khó chịu đến phát điên trong lòng, nhẹ nhàng nói với cô:
_Băng Thanh, ngoan, đừng khóc. Anh bây giờ không thể ôm em. Băng Thanh, không sao, chuyện gì anh cũng sẽ chống đỡ cho em, làm chỗ dựa cho em. Băng Thanh, em nghe lời anh, ăn uống cho đầy đủ, có chuyện gì ấm ức cứ gọi cho anh. Anh hiện giờ rất rảnh, không phiền đâu. Băng Thanh,khi nào em trở về đây, liền lập tức gọi điện thoại cho anh, có biết không?
Băng Thanh càng nghe giọng nói của anh, trong lòng ngay lập tức trở nên mềm yếu, tiếp tục thút thít, gật gật đầu mà không nói gì cả. Tử Huy không nghe cô trả lời chỉ nghe tiếng khóc của cô liền trở nên vội vàng, hấp tấp hỏi lại: Băng Thanh, em có biết không? Anh nhớ em, thực sự rất nhớ em. Em mau chóng trở về, để anh ôm em, hôn em, che chở cho em. Băng Thanh, em có nghe anh nói không?
Băng Thanh nhận ra anh có phần lo lắng, hoảng sợ, cô bật cười trong lòng. Cảm giác này, thật sự làm cô hạnh phúc. Anh, bao nhiêu ngày đều cố gắng, làm mọi cách chỉ để nói mấy lời an ủi, quan tâm cô. Ngay cả số điện thoại của Vĩ Thành, người mà anh chưa gặp mặt, anh cũng cố công tìm cho bằng được. Băng Thanh mỉm cười trong làn nước mắt, trả lời anh:
_Tử Huy, em cũng nhớ anh lắm. Em sẽ mau chóng trở về. Anh đừng lo lắng, hoảng sợ như vậy. Em hứa, sẽ nghe lời anh.
_Được, vậy anh liền nhờ Vĩ Thành trông nom em._Tử Huy nhận được câu trả lời của cô, thở phào nhẹ nhõm.
_Anh đã gặp Vĩ Thành rồi sao? Còn nói chuyện thân thiết như vậy?_Băng Thanh bất giác, chu mỏ hỏi anh.
_Không chỉ Vĩ Thành, cả anh Mạnh Vĩ và Mạnh Hùng, đều đã từng gặp qua. Chỉ là, điện thoại hai người đó sớm đã không liên lạc được như em rồi._Tử Huy lấy lại chút tinh thần, ung dung trả lời cô.
_Hứ, còn nói mạnh miệng như vậy. Bây giờ, bên đó chẳng phải đã khuya lắm rồi sao, anh làm gì còn chưa đi ngủ?_Đang giở giọng tức giận trêu đùa anh, cô bất giác nhìn đồng hồ rồi hỏi anh.
_Anh hiện tại không có làm gì, chỉ nhớ em._Tử Huy trên miệng thuận theo lời nói mà khóe miệng cong lên thành một đường cong tuyệt đẹp. Bất quá, người anh muốn cười lại không có ở trước mặt anh.
_Anh đi ngủ đi, em sẽ mau trở về thôi._Băng Thanh liền đổi sang giọng nói ân cần, quan tâm nhắc nhở anh.
_Được, anh nghe lời em, lập tức đi ngủ. Em, nhớ mau trở về. Nếu không, anh đích thân sang đó, lục khắp cả nước Mỹ, bắt em về đây._Băng Thanh nghe anh nói về dự định vô cùng trẻ con của mình, nhịn không nổi bật cười ha hả. Tử Huy nghe thấy cô cười, trong lòng an tâm phần nào. Cô cười được là tốt rồi._Anh nhớ em! Em tắt máy đi!
_Tử Huy, chúc anh ngủ ngon._Băng Thanh mỉm cười một mình, dịu dàng nói với anh, chỉ nghe anh nói: Ngoan , cô liền đỏ mặt, nhanh chóng tắt điện thoại.
Trao trả điện thoại lại cho Vĩ Thành xong rồi, cô mới từ từ mở chiếc sandwich còn ấm, đưa lên miệng ăn một cách thong thả. Lát sau, nhận thấy không khí có chút khác thường, liền đưa mắt nhìn quanh một lát, mới hay ba anh em kia đang chăm chú nhìn cô, khóe mắt còn ẩn hiện ý cười đùa. Băng Thanh ngượng ngùng, đem họ trở thành không khí, tự nhiên như không.
Bên đó, ba người cùng nghe cuộc đối thoại của người chị, người em yêu quý của mình. Ai ai cũng nhận thấy rõ ràng niềm hạnh phúc chất chứa trong từng lời được nói ra, trong lòng cũng an tâm chúc phúc. Quả nhiên, cũng chỉ có người đó, mới có thể dỗ dành Băng Thanh, một cách toàn vẹn nhất.
Bên này, có năm người cùng tranh nhau áp sát tai vào chiếc điện thoại đã mở loa ngoài cho vừa lòng bọn họ, nhận thấy người nào đó trở nên lo lắng, dịu dàng chưa từng có. Ai nấy đều biết rõ người đàn ông này đã sớm có dự định cưng chiều, sủng nịnh độc nhất người đối thoại. Chắc chắn, cả đời này của người đàn ông, cũng chỉ có một người con gái mới có thể khiến anh ta một giây liền trở nên dịu dàng, ôn nhu; một khắc cũng có thể khiến anh ta lo lắng, đứng ngồi không yên.
Tổng cộng, tám người, ở xa nhau lắm, cũng chưa hẳn quen biết nhau, nhưng trong lòng đều có chung tâm niệm: Chúc phúc cho hai người, một đời bình an, hạnh phúc, một kiếp yêu nhau đến đầu bạc răng long. Còn hai nhân vật chính, một người gián tiếp thưởng thức tình yêu, một người trực tiếp mơ thấy tình yêu, cả hai đều chìm đắm trong tình yêu, hạnh phúc, vô tư, vô lo, không cần biết ngày mai thế nào. Hôm nay, họ nghĩ về nhau, yêu nhau, vậy cũng đáng để sống trọn hôm nay rồi.
/28
|