Lửng mật
Diệp Phồn Tinh đi theo sau lưng Phó Cảnh Ngộ, khoác tay của anh, nói: " Anh có biết cô gái vừa rồi không?"
Hai người đến gần thang máy, Phó Cảnh Ngộ mới hờ hững đáp lại, " Ai cơ?"
Đùa chứ, cô cảm thấy anh thèm nhìn những người phụ nữ khác sao?
" Cô ta rất nổi tiếng đó." Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, đoán rằng khả năng anh cũng không biết cô ta, " Anh ngay cả minh tinh còn không nhận ra thì làm sao nhận ra cô ta được nhỉ."
Phó Cảnh Ngộ hỏi: " Sao thế?"
Không phải là bạn của Diệp Tử Thần thôi sao?
Anh để ý đến làm gì.
Diệp Phồn Tinh không nói thì anh cũng không biết đó chính là một người phụ nữ.
Diệp Phồn Tinh nói: "Trước kia cô ta học cùng trường với em, khi đó Triệu Gia Kỳ hay nói xấu sau lưng cô ta nhưng ở trước mặt lại bày kế khích bác ly gián, cô ta ngu ngốc tin theo, còn tìm Fan tới mắng em."
Nói đến đó, Diệp Phồn Tinh giận sôi ruột.
Cũng may hiện tại cô đã không cần phải giống như trước nữa, không dễ bị người ta bắt nạt!
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, đau lòng nói: " Anh sẽ ở phía sau làm điểm tựa của em, giúp em trở nên thật mạnh mẽ, sẽ không còn ai có thể bắt nạt em được nữa."
Liền giống bây giờ, mấy người trước kia lúc nào cũng muốn cô gây phiền toái, cũng phải dè chừng mà tránh xa cô một chút.
Diệp Phồn Tinh gật đầu, "Vừa rồi anh không thấy sắc mặt của cô ta đâu, cô ta còn tưởng em giống như cô ta, là Fan của Tử Thần, còn rất xem thường em nữa chứ."
Làm sao cũng không nghĩ tới, Diệp Tử Thần lại là em trai ruột của cô!
Chỉ cần Suy nghĩ thôi là trong lòng Diệp Phồn Tinh đã cảm thấy vô cùng đắc ý.
Phó Cảnh Ngộ nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô, nắm tay cô.
Hiện tại trời đã trở lạnh, lá cây rớt xuống đường, công nhân vệ sinh đang quét dọn.
Diệp Phồn Tinh ngồi trên xe, nhìn Phó Cảnh Ngộ, "Bây giờ Chúng ta đi đâu? Về nhà sao?"
Diệp Phồn Tinh đi theo sau lưng Phó Cảnh Ngộ, khoác tay của anh, nói: " Anh có biết cô gái vừa rồi không?"
Hai người đến gần thang máy, Phó Cảnh Ngộ mới hờ hững đáp lại, " Ai cơ?"
Đùa chứ, cô cảm thấy anh thèm nhìn những người phụ nữ khác sao?
" Cô ta rất nổi tiếng đó." Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, đoán rằng khả năng anh cũng không biết cô ta, " Anh ngay cả minh tinh còn không nhận ra thì làm sao nhận ra cô ta được nhỉ."
Phó Cảnh Ngộ hỏi: " Sao thế?"
Không phải là bạn của Diệp Tử Thần thôi sao?
Anh để ý đến làm gì.
Diệp Phồn Tinh không nói thì anh cũng không biết đó chính là một người phụ nữ.
Diệp Phồn Tinh nói: "Trước kia cô ta học cùng trường với em, khi đó Triệu Gia Kỳ hay nói xấu sau lưng cô ta nhưng ở trước mặt lại bày kế khích bác ly gián, cô ta ngu ngốc tin theo, còn tìm Fan tới mắng em."
Nói đến đó, Diệp Phồn Tinh giận sôi ruột.
Cũng may hiện tại cô đã không cần phải giống như trước nữa, không dễ bị người ta bắt nạt!
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, đau lòng nói: " Anh sẽ ở phía sau làm điểm tựa của em, giúp em trở nên thật mạnh mẽ, sẽ không còn ai có thể bắt nạt em được nữa."
Liền giống bây giờ, mấy người trước kia lúc nào cũng muốn cô gây phiền toái, cũng phải dè chừng mà tránh xa cô một chút.
Diệp Phồn Tinh gật đầu, "Vừa rồi anh không thấy sắc mặt của cô ta đâu, cô ta còn tưởng em giống như cô ta, là Fan của Tử Thần, còn rất xem thường em nữa chứ."
Làm sao cũng không nghĩ tới, Diệp Tử Thần lại là em trai ruột của cô!
Chỉ cần Suy nghĩ thôi là trong lòng Diệp Phồn Tinh đã cảm thấy vô cùng đắc ý.
Phó Cảnh Ngộ nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô, nắm tay cô.
Hiện tại trời đã trở lạnh, lá cây rớt xuống đường, công nhân vệ sinh đang quét dọn.
Diệp Phồn Tinh ngồi trên xe, nhìn Phó Cảnh Ngộ, "Bây giờ Chúng ta đi đâu? Về nhà sao?"
/1829
|