Lửng mật
Có lúc đi công tác, anh cũng sẽ ở khách sạn, hoặc đến ở Cố gia.
Diệp Phồn Tinh nhớ lại, lần cuối Phó Cảnh Ngộ rời khỏi nhà họ Ngôn, ngay cả chào hỏi cũng không nói một câu, khoảng thời gian này xác thực rất ít nghe thấy tin tức bên kia, " Em cũng không rõ."
" Chị đang nghĩ có phải hai thằng nó lại gây gổ hay không? Lúc trước chưa bao giờ như vậy." Biểu tình của Phó Linh Lung rất là phức tạp.
Diệp Phồn Tinh nói: " Chị đừng suy nghĩ nhiều, khả năng Ngôn Triết có việc bận cũng không chừng. Không phải chồng em cũng không nói gì sao?"
Nhắc tới Ngôn gia, Phó Cảnh Ngộ vẫn rất bình tĩnh.
Mặc dù Diệp Phồn Tinh cũng cảm giác được rằng, trong lúc này như vậy là đang có vấn đề gì đó.
Cùng Phó Linh Lung trò chuyện xong, Diệp Phồn Tinh gọi điện thoại cho Phó Cảnh Ngộ, Phó Cảnh Ngộ đang đưa ông Phó đi bệnh viện khám bệnh.
" Có Vấn đề gì nghiêm trọng không anh?" Diệp Phồn Tinh hỏi.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Không có việc gì, bệnh vặt của người già thôi."
Phó Cảnh Ngộ là một người rất hiếu thuận, không có thời gian liền coi như xong, có thời gian vẫn luôn suy nghĩ muốn ở bên người thân nhiều hơn.
Trước kia, lúc anh bị thương, người nhà không rời không bỏ, so với người nhà của Tô Lâm Hoan hiện nay sẽ biết anh có bao nhiêu hạnh phúc.
-
Diệp Phồn Tinh bởi vì không thể mặc kệ chuyện giữa Tả Dục và em trai mình, liền đi một chuyến tới nhà Tả Dục.
Bởi vì giận Diệp Tử Thần, hôm nay Tả Dục cũng không đi câu lạc bộ.
Lúc Diệp Phồn Tinh đến chỗ của bọn họ, Tả Dục mới vừa vặn thức dậy.
Cô không nhịn được nói: " Cậu thật đúng là con sâu ngủ nướng."
Tả Dục nói: "Quen rồi."
Bọn họ chơi game, đều như vậy, buổi tối luôn ngủ rất trễ.
Không giống Diệp Phồn Tinh...
Diệp Phồn Tinh lúc trước cũng thức đêm, sau đó cùng với Phó Cảnh Ngộ ở chung một chỗ lâu ngày, mỗi ngày đều bị bắt đi ngủ sớm.
Diệp Phồn Tinh nhìn Tả Dục, "Còn đang giận Tử Thần à?"
Tả Dục ngồi dậy, "Không có, chẳng qua là có chút khó chịu mà thôi."
Thực tế chính là như vậy, không có ai cả đời này không thay đổi cả.
Có lúc đi công tác, anh cũng sẽ ở khách sạn, hoặc đến ở Cố gia.
Diệp Phồn Tinh nhớ lại, lần cuối Phó Cảnh Ngộ rời khỏi nhà họ Ngôn, ngay cả chào hỏi cũng không nói một câu, khoảng thời gian này xác thực rất ít nghe thấy tin tức bên kia, " Em cũng không rõ."
" Chị đang nghĩ có phải hai thằng nó lại gây gổ hay không? Lúc trước chưa bao giờ như vậy." Biểu tình của Phó Linh Lung rất là phức tạp.
Diệp Phồn Tinh nói: " Chị đừng suy nghĩ nhiều, khả năng Ngôn Triết có việc bận cũng không chừng. Không phải chồng em cũng không nói gì sao?"
Nhắc tới Ngôn gia, Phó Cảnh Ngộ vẫn rất bình tĩnh.
Mặc dù Diệp Phồn Tinh cũng cảm giác được rằng, trong lúc này như vậy là đang có vấn đề gì đó.
Cùng Phó Linh Lung trò chuyện xong, Diệp Phồn Tinh gọi điện thoại cho Phó Cảnh Ngộ, Phó Cảnh Ngộ đang đưa ông Phó đi bệnh viện khám bệnh.
" Có Vấn đề gì nghiêm trọng không anh?" Diệp Phồn Tinh hỏi.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Không có việc gì, bệnh vặt của người già thôi."
Phó Cảnh Ngộ là một người rất hiếu thuận, không có thời gian liền coi như xong, có thời gian vẫn luôn suy nghĩ muốn ở bên người thân nhiều hơn.
Trước kia, lúc anh bị thương, người nhà không rời không bỏ, so với người nhà của Tô Lâm Hoan hiện nay sẽ biết anh có bao nhiêu hạnh phúc.
-
Diệp Phồn Tinh bởi vì không thể mặc kệ chuyện giữa Tả Dục và em trai mình, liền đi một chuyến tới nhà Tả Dục.
Bởi vì giận Diệp Tử Thần, hôm nay Tả Dục cũng không đi câu lạc bộ.
Lúc Diệp Phồn Tinh đến chỗ của bọn họ, Tả Dục mới vừa vặn thức dậy.
Cô không nhịn được nói: " Cậu thật đúng là con sâu ngủ nướng."
Tả Dục nói: "Quen rồi."
Bọn họ chơi game, đều như vậy, buổi tối luôn ngủ rất trễ.
Không giống Diệp Phồn Tinh...
Diệp Phồn Tinh lúc trước cũng thức đêm, sau đó cùng với Phó Cảnh Ngộ ở chung một chỗ lâu ngày, mỗi ngày đều bị bắt đi ngủ sớm.
Diệp Phồn Tinh nhìn Tả Dục, "Còn đang giận Tử Thần à?"
Tả Dục ngồi dậy, "Không có, chẳng qua là có chút khó chịu mà thôi."
Thực tế chính là như vậy, không có ai cả đời này không thay đổi cả.
/1039
|