Lửng mật
Từ trước đến giờ,Cố Vũ Trạch là người nhỏ nhất trong nhà, nơi nào thấy qua loại chiến trận này, nhìn thấy một tên nhóc con giống như bánh bao nhỏ chặn đường của mình, trên mặt vô cùng quấn quít.
Hắn chắc phải bế tên nhóc con này mới được mất.
Nhưng mà, vừa nghĩ tới tên nhóc này là con của Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ, hắn lại rất muốn đem cái tên nhóc này ném vào trong thùng rác.
Cho nên, sau khi Diệp Phồn Tinh đi vào, cảnh cô nhìn thấy, chính là Cố Vũ Trạch hướng về phía Bóng Đèn Nhỏ ngẩn người đờ đẫn.
Bóng Đèn Nhỏ đang đắc sủng trong nhà, lúc nhóc muốn được bế, không có người nào có thể cự tuyệt yêu cầu này.
Nhưng Hết lần này tới lần khác Cố Vũ Trạch lại không thèm ngó ngàng gì đến nhóc, Bóng Đèn Nhỏ bắt đầu tức giận, kéo miệng bắt đầu oà khóc.
Phó Linh Lung nghe được tiếng khóc, từ bên trong đi ra, hướng về phía Cố Vũ Trạch hét lên: "Cố Vũ Trạch! Con làm gì làm em khóc thế kia? Con là anh rồi cơ mà, có phải con lại bắt nạt em rồi không? Không phải mẹ chỉ bảo con trông em một một lúc thôi sao, vậy mà con cũng làm không tốt."
Cố Vũ Trạch: "..."
Hắn làm cái gì?
Quả nhiên, qua mấy năm rồi, mẹ vẫn không hề thay đổi!
Hắn nói: "Nó tự khóc, không liên quan gì đến con."
"Ôm một cái." Bóng Đèn Nhỏ cũng rất thông minh, nhìn thấy núi dựa của mình, thừa cơ nói lên yêu cầu, Cố Vũ Trạch không thể không khuất phục dưới uy mẹ mình, đành bế nhóc lên.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy một màn này, trong nhất thời, không biết nên nói cái gì cho phải.
Phó Linh Lung đem Cố Vũ Trạch gọi vào cửa, Bóng Đèn Nhỏ đã không khóc nữa rồi, Phó Linh Lung nhắc tới chính sự, "Nghe nói gần đây con ở bên ngoài?"
Mấy năm không có gặp con trai, Phó Linh Lung thật sự nhớ con trai chết đi được.
Nhưng Cố Vũ Trạch một mực không muốn trở về, chị cũng không có biện pháp.
Bây giờ rốt cuộc nhìn thấy con trai, chị thật sự rất cao hứng.
Cố Vũ Trạch gật đầu, "Ừm."
Từ trước đến giờ,Cố Vũ Trạch là người nhỏ nhất trong nhà, nơi nào thấy qua loại chiến trận này, nhìn thấy một tên nhóc con giống như bánh bao nhỏ chặn đường của mình, trên mặt vô cùng quấn quít.
Hắn chắc phải bế tên nhóc con này mới được mất.
Nhưng mà, vừa nghĩ tới tên nhóc này là con của Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ, hắn lại rất muốn đem cái tên nhóc này ném vào trong thùng rác.
Cho nên, sau khi Diệp Phồn Tinh đi vào, cảnh cô nhìn thấy, chính là Cố Vũ Trạch hướng về phía Bóng Đèn Nhỏ ngẩn người đờ đẫn.
Bóng Đèn Nhỏ đang đắc sủng trong nhà, lúc nhóc muốn được bế, không có người nào có thể cự tuyệt yêu cầu này.
Nhưng Hết lần này tới lần khác Cố Vũ Trạch lại không thèm ngó ngàng gì đến nhóc, Bóng Đèn Nhỏ bắt đầu tức giận, kéo miệng bắt đầu oà khóc.
Phó Linh Lung nghe được tiếng khóc, từ bên trong đi ra, hướng về phía Cố Vũ Trạch hét lên: "Cố Vũ Trạch! Con làm gì làm em khóc thế kia? Con là anh rồi cơ mà, có phải con lại bắt nạt em rồi không? Không phải mẹ chỉ bảo con trông em một một lúc thôi sao, vậy mà con cũng làm không tốt."
Cố Vũ Trạch: "..."
Hắn làm cái gì?
Quả nhiên, qua mấy năm rồi, mẹ vẫn không hề thay đổi!
Hắn nói: "Nó tự khóc, không liên quan gì đến con."
"Ôm một cái." Bóng Đèn Nhỏ cũng rất thông minh, nhìn thấy núi dựa của mình, thừa cơ nói lên yêu cầu, Cố Vũ Trạch không thể không khuất phục dưới uy mẹ mình, đành bế nhóc lên.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy một màn này, trong nhất thời, không biết nên nói cái gì cho phải.
Phó Linh Lung đem Cố Vũ Trạch gọi vào cửa, Bóng Đèn Nhỏ đã không khóc nữa rồi, Phó Linh Lung nhắc tới chính sự, "Nghe nói gần đây con ở bên ngoài?"
Mấy năm không có gặp con trai, Phó Linh Lung thật sự nhớ con trai chết đi được.
Nhưng Cố Vũ Trạch một mực không muốn trở về, chị cũng không có biện pháp.
Bây giờ rốt cuộc nhìn thấy con trai, chị thật sự rất cao hứng.
Cố Vũ Trạch gật đầu, "Ừm."
/1039
|