Lửng mật
Những ký ức trước khi rời đi kia, luôn đeo bám lấy hắn, làm cho hắn căn bản không buông ra được.
Ở nước ngoài hắn luôn nghĩ mình có một ngày phải trở về, để cho Diệp Phồn Tinh lần nữa nhìn hắn, để cho cô phải rời xa cậu trở lại bên cạnh hắn, nhưng mà, chờ đến lúc hắn trở lại, lại không nghĩ rằng, bọn họ đã có con rồi.
Cố Vũ Trạch không có lên tiếng, cũng không có trả lời.
Cũng không phải là con của hắn, hắn mới không muốn thay bọn họ trông nom.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy Cố Vũ Trạch không trả lời, liền biết hắn không thích Bóng Đèn Nhỏ.
Cô cúi đầu xuống nhìn con trai của mình, đưa tay ra, nắm tay nhóc, "Tới đây, ăn cái này nào."
Con trai là bảo bối của cô, Cố Vũ Trạch có thích hay không, đối với co mà nói không quan trọng.
Lúc ăn cơm, Phó Linh Lung cùng bà Phó đối với Cố Vũ Trạch đều rất tốt, không ngừng mà gắp thức ăn, làm cho Diệp Phồn Tinh nhớ lại mình lúc trước mới tới Phó gia, khi đó bà Phó
Cũng như thế này, mỗi lần cô ăn cơm, đều sẽ gắp rất nhiều thức ăn cho cô, sủng cô lên chín tầng mây.
Bóng Đèn Nhỏ ở bên cạnh nhìn thấy một màn này, len lén từ trên chân của Diệp Phồn Tinh, chạy tới bên cạnh Cố Vũ Trạch, du du tay nhỏ, kéo lại tay áo áo sơ mi trắng của hắn.
Cố Vũ Trạch: "..."
Diệp Phồn Tinh: "..."
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy một màn này, cũng rất bất đắc dĩ, cô không phải cố ý được không!
Chủ yếu là Bóng Đèn Nhỏ muốn làm cái gì, cô cũng không đoán được.
Rõ ràng trước một giây Diệp Phồn Tinh còn muốn để cho Bóng Đèn Nhỏ cách hắn xa một chút, một giây kế tiếp liền thấy con mình làm dơ áo sơ mi cao cấp của Cố Vũ Trạch.
Diệp Phồn Tinh cảm giác trái tim nhỏ bé của mình cô đều không an phận, chỉ sợ Cố Vũ Trạch tức giận, vạn nhất hắn không khống chế được chính mình, đem Bóng Đèn Nhỏ đánh một trận làm sao bây giờ?
"Bảo bối." Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Bóng Đèn Nhỏ.
Những ký ức trước khi rời đi kia, luôn đeo bám lấy hắn, làm cho hắn căn bản không buông ra được.
Ở nước ngoài hắn luôn nghĩ mình có một ngày phải trở về, để cho Diệp Phồn Tinh lần nữa nhìn hắn, để cho cô phải rời xa cậu trở lại bên cạnh hắn, nhưng mà, chờ đến lúc hắn trở lại, lại không nghĩ rằng, bọn họ đã có con rồi.
Cố Vũ Trạch không có lên tiếng, cũng không có trả lời.
Cũng không phải là con của hắn, hắn mới không muốn thay bọn họ trông nom.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy Cố Vũ Trạch không trả lời, liền biết hắn không thích Bóng Đèn Nhỏ.
Cô cúi đầu xuống nhìn con trai của mình, đưa tay ra, nắm tay nhóc, "Tới đây, ăn cái này nào."
Con trai là bảo bối của cô, Cố Vũ Trạch có thích hay không, đối với co mà nói không quan trọng.
Lúc ăn cơm, Phó Linh Lung cùng bà Phó đối với Cố Vũ Trạch đều rất tốt, không ngừng mà gắp thức ăn, làm cho Diệp Phồn Tinh nhớ lại mình lúc trước mới tới Phó gia, khi đó bà Phó
Cũng như thế này, mỗi lần cô ăn cơm, đều sẽ gắp rất nhiều thức ăn cho cô, sủng cô lên chín tầng mây.
Bóng Đèn Nhỏ ở bên cạnh nhìn thấy một màn này, len lén từ trên chân của Diệp Phồn Tinh, chạy tới bên cạnh Cố Vũ Trạch, du du tay nhỏ, kéo lại tay áo áo sơ mi trắng của hắn.
Cố Vũ Trạch: "..."
Diệp Phồn Tinh: "..."
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy một màn này, cũng rất bất đắc dĩ, cô không phải cố ý được không!
Chủ yếu là Bóng Đèn Nhỏ muốn làm cái gì, cô cũng không đoán được.
Rõ ràng trước một giây Diệp Phồn Tinh còn muốn để cho Bóng Đèn Nhỏ cách hắn xa một chút, một giây kế tiếp liền thấy con mình làm dơ áo sơ mi cao cấp của Cố Vũ Trạch.
Diệp Phồn Tinh cảm giác trái tim nhỏ bé của mình cô đều không an phận, chỉ sợ Cố Vũ Trạch tức giận, vạn nhất hắn không khống chế được chính mình, đem Bóng Đèn Nhỏ đánh một trận làm sao bây giờ?
"Bảo bối." Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Bóng Đèn Nhỏ.
/1039
|