Lửng mật
Phan Hiểu Ý ở một bên nhìn Diệp Phồn Tinh, khó trách chị họ ly hôn với Phó Cảnh Ngộ rồi mà vẫn ở chung một chỗ, thì ra là chị họ quấn người ta.
Cô ta đã nói rồi mà, Phó Cảnh Ngộ làm sao mà thích Diệp Phồn Tinh được?
Đang lúc này, đèn bỗng nhiên tắt tối om, bởi vì đột nhiên mất điện cho nên tất cả mọi người đều ngừng lại.
Cầu thang sáng đèn, Phó Cảnh Ngộ từ cửa đó, từng bước từng bước đi xuống.
Anh mặc âu phục, anh tuấn đẹp trai như một vị thần, dưới ánh đèn, nhìn dưới ánh đèn càng thêm thu hút.
"Thật là đẹp trai!" Nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ, mấy cô gái ở đây đều trầm trồ, cũng không đoái hoài tới Diệp Phồn Tinh.
Lúc trước Phó Cảnh Ngộ đều rất ít xuất hiện, cho nên mọi người mặc dù biết Phó gia có Phó Cảnh Ngộ này, nhưng bình thường cơ hội nhìn thấy anh cũng không nhiều, càng là mấy năm này anh luôn ở bên ngoài.
Sau khi trở về lại vì bị thương ở chân nên càng không lộ diện.
"Thật muốn làm vợ anh ấy."
" Cô chán sống rồi à! Vợ trước của anh ấy dữ như vậy, cô dám không? Quay đầu cô chết thế nào cũng không biết."
"Tôi cũng không phải là Triệu Gia Kỳ, cô ta có bản lĩnh thì đến tìm tôi đi! Tôi lại sợ cô ta quá cơ."
Cô gái đang nói chuyện này, trong nhà coi như có chút bối cảnh, căn bản không đem Diệp Phồn Tinh nhìn ở trong mắt.
Phó Cảnh Ngộ dừng lại, cầm micro trong tay, thanh âm dễ nghe theo âm hưởng bên trong truyền tới, "Chúc mọi người buổi tối tốt lành, tôi là Phó Cảnh Ngộ, cảm ơn mọi người hôm nay tới tham gia tiệc sinh nhật của tôi. Trước đây tôi thường ở bên ngoài, rất ít trở lại, mấy năm gần đây ít gặp gỡ bạn bè thân thích, hy vọng mọi người chưa quên Phó Cảnh Ngộ này."
Lúc trước mọi người cảm thấy, Phó Cảnh Ngộ là một người cao lãnh khó gần, hôm nay gặp rồi, mới phát hiện anh rất nho nhã lễ độ.
Mọi người đều Không tự chủ vỗ tay.
Phan Hiểu Ý ở một bên nhìn Diệp Phồn Tinh, khó trách chị họ ly hôn với Phó Cảnh Ngộ rồi mà vẫn ở chung một chỗ, thì ra là chị họ quấn người ta.
Cô ta đã nói rồi mà, Phó Cảnh Ngộ làm sao mà thích Diệp Phồn Tinh được?
Đang lúc này, đèn bỗng nhiên tắt tối om, bởi vì đột nhiên mất điện cho nên tất cả mọi người đều ngừng lại.
Cầu thang sáng đèn, Phó Cảnh Ngộ từ cửa đó, từng bước từng bước đi xuống.
Anh mặc âu phục, anh tuấn đẹp trai như một vị thần, dưới ánh đèn, nhìn dưới ánh đèn càng thêm thu hút.
"Thật là đẹp trai!" Nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ, mấy cô gái ở đây đều trầm trồ, cũng không đoái hoài tới Diệp Phồn Tinh.
Lúc trước Phó Cảnh Ngộ đều rất ít xuất hiện, cho nên mọi người mặc dù biết Phó gia có Phó Cảnh Ngộ này, nhưng bình thường cơ hội nhìn thấy anh cũng không nhiều, càng là mấy năm này anh luôn ở bên ngoài.
Sau khi trở về lại vì bị thương ở chân nên càng không lộ diện.
"Thật muốn làm vợ anh ấy."
" Cô chán sống rồi à! Vợ trước của anh ấy dữ như vậy, cô dám không? Quay đầu cô chết thế nào cũng không biết."
"Tôi cũng không phải là Triệu Gia Kỳ, cô ta có bản lĩnh thì đến tìm tôi đi! Tôi lại sợ cô ta quá cơ."
Cô gái đang nói chuyện này, trong nhà coi như có chút bối cảnh, căn bản không đem Diệp Phồn Tinh nhìn ở trong mắt.
Phó Cảnh Ngộ dừng lại, cầm micro trong tay, thanh âm dễ nghe theo âm hưởng bên trong truyền tới, "Chúc mọi người buổi tối tốt lành, tôi là Phó Cảnh Ngộ, cảm ơn mọi người hôm nay tới tham gia tiệc sinh nhật của tôi. Trước đây tôi thường ở bên ngoài, rất ít trở lại, mấy năm gần đây ít gặp gỡ bạn bè thân thích, hy vọng mọi người chưa quên Phó Cảnh Ngộ này."
Lúc trước mọi người cảm thấy, Phó Cảnh Ngộ là một người cao lãnh khó gần, hôm nay gặp rồi, mới phát hiện anh rất nho nhã lễ độ.
Mọi người đều Không tự chủ vỗ tay.
/1829
|