Lửng mật
Diệp Phồn Tinh tựa vào trong lòng Phó Cảnh Ngộ, giúp anh xem sách, thi thoảng lại nhìn lén anh.
Ngực của anh phảng phất như một cái lò sửa lớn, làm cho người ta rất thoải mái, ấm áp tan biến mỏi mệt, dần dần Diệp Phồn Tinh bắt đầu buồn ngủ.
Phó Cảnh Ngộ nói: " Em nhìn lén anh làm gì?"
Trước khi ngủ anh nhất định phải đọc sách, nếu không không ngủ được.
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, không trả lời, mà hôn một cái lên mặt anh.
Phó Cảnh Ngộ nhìn vợ mình, dương khóe miệng lên, cúi đầu xuống, đáp lại cô bằng một nụ hôn cuồng nhiệt.
Bên ngoài vẫn mưa ngập trời, nhưng trong phòng ngủ nhiệt độ lại không ngừng tăng lên.
***
Sáng ngày hôm sau, lúc Ngôn Triết rời giường, hai người kia còn chưa thấy mặt đâu.
Mưa, đã tạnh, Ngôn Triết ra sân sau, nhìn thấy Ngôn An đang chơi đó.
Quản gia đi vào, hỏi Ngôn Triết: " Thưa cậu, có người tới tìm cậu."
"..." Ngôn Triết đáp một tiếng, nói với quản gia: "Giúp tôi trông Ngôn An."
"Được."
Ngôn Triết đi ra, nhìn thấy Thịnh Hy đứng trong phòng khách, không nhịn được sửng sốt một chút.
Mình và Thịnh Hy không quen biết, nhưng biết hắn là chồng của Tô Lâm Hoan, lúc này đến tìm mình là có ý gì?
Chỉ có điều, Ngôn Triết là một người luôn rất trầm ổn, mặt không đổi sắc cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì.
Coi như anh ta có ngủ với vợ người ta, bị người ta tìm tới cửa, anh ta vẫn vô cùng bình tĩnh.
Ngôn Triết chủ động mở miệng hỏi: " Anh Thịnh tìm tôi có việc gì không?"
Thịnh Hy nhìn thấy Ngôn Triết đi tới trước mặt mình, trong nháy mắt bị khí tức trên người của người đàn ông đối diện áp đảo.
Khó trách Tô Lâm Hoan lại thích người đàn ông này như vậy, bản thân mình và anh ta chênh lệch quả thật chênh lệch quá lớn.
Thịnh Hy mở miệng nói: "Hôm nay tôi đến tìm anh là muốn nói chuyện của Lâm Hoan một chút."
Ngôn Triết ngồi xuống, nhìn Thịnh Hy, trầm mặc mấy giây rồi mới nói: " Anh ngồi đi."
Ngôn Triết ngồi ở chỗ đó, chẳng qua là một tư thế ngồi, lại có một loại cảm giác áp đảo cao hơn hết.
Diệp Phồn Tinh tựa vào trong lòng Phó Cảnh Ngộ, giúp anh xem sách, thi thoảng lại nhìn lén anh.
Ngực của anh phảng phất như một cái lò sửa lớn, làm cho người ta rất thoải mái, ấm áp tan biến mỏi mệt, dần dần Diệp Phồn Tinh bắt đầu buồn ngủ.
Phó Cảnh Ngộ nói: " Em nhìn lén anh làm gì?"
Trước khi ngủ anh nhất định phải đọc sách, nếu không không ngủ được.
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, không trả lời, mà hôn một cái lên mặt anh.
Phó Cảnh Ngộ nhìn vợ mình, dương khóe miệng lên, cúi đầu xuống, đáp lại cô bằng một nụ hôn cuồng nhiệt.
Bên ngoài vẫn mưa ngập trời, nhưng trong phòng ngủ nhiệt độ lại không ngừng tăng lên.
***
Sáng ngày hôm sau, lúc Ngôn Triết rời giường, hai người kia còn chưa thấy mặt đâu.
Mưa, đã tạnh, Ngôn Triết ra sân sau, nhìn thấy Ngôn An đang chơi đó.
Quản gia đi vào, hỏi Ngôn Triết: " Thưa cậu, có người tới tìm cậu."
"..." Ngôn Triết đáp một tiếng, nói với quản gia: "Giúp tôi trông Ngôn An."
"Được."
Ngôn Triết đi ra, nhìn thấy Thịnh Hy đứng trong phòng khách, không nhịn được sửng sốt một chút.
Mình và Thịnh Hy không quen biết, nhưng biết hắn là chồng của Tô Lâm Hoan, lúc này đến tìm mình là có ý gì?
Chỉ có điều, Ngôn Triết là một người luôn rất trầm ổn, mặt không đổi sắc cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì.
Coi như anh ta có ngủ với vợ người ta, bị người ta tìm tới cửa, anh ta vẫn vô cùng bình tĩnh.
Ngôn Triết chủ động mở miệng hỏi: " Anh Thịnh tìm tôi có việc gì không?"
Thịnh Hy nhìn thấy Ngôn Triết đi tới trước mặt mình, trong nháy mắt bị khí tức trên người của người đàn ông đối diện áp đảo.
Khó trách Tô Lâm Hoan lại thích người đàn ông này như vậy, bản thân mình và anh ta chênh lệch quả thật chênh lệch quá lớn.
Thịnh Hy mở miệng nói: "Hôm nay tôi đến tìm anh là muốn nói chuyện của Lâm Hoan một chút."
Ngôn Triết ngồi xuống, nhìn Thịnh Hy, trầm mặc mấy giây rồi mới nói: " Anh ngồi đi."
Ngôn Triết ngồi ở chỗ đó, chẳng qua là một tư thế ngồi, lại có một loại cảm giác áp đảo cao hơn hết.
/1829
|