Tô Lâm Hoan bụng bự ngồi ở trong nhà ngồi xem livestream của Trầm Lâm Lâm về màn cầu hôn của Phó Cảnh Ngộ và Diệp Phồn Tinh, cô ta không nhịn được ném điện thoại sang một bên, có một loại cảm giác không hình dung ra được.
Nếu như khi đó cô ta không chạy trốn, hôm nay cũng không trở thành giống như bây giờ, ngồi ở chỗ này dưỡng thai cho một kẻ mà mình không yêu, còn phải sinh con cho Thịnh Hy.
Còn Diệp Phồn Tinh lại đoạt lấy tất cả những gì mà cô ta từng có.
-
Thịnh Hy mới vừa từ Phó gia trở lại, liền thấy cô ném điện thoại, đi tới nhặt lên, hỏi: “ Em sao thế?”
Tô Lâm Hoan không thèm nhìn hắn, coi như hai người hiện tại đã có con đi nữa cô ta cũng không muốn nhìn thấy hắn thêm một cái.
Thịnh Hy ngồi xuống bên cạnh, cầm tay cô ta, “Bảo Bảo hôm nay có ngoan không? Có đá em không?”
Đứa trẻ đã được dự tính ngày sinh vào tháng sau.
Bọn họ quyết định sinh mổ.
Chờ sinh con ra liền phải ly hôn rồi, Thịnh Hy thật sự không nỡ bỏ Tô Lâm Hoan.
Có thể là nghĩ đến bản thân mình sắp được làm ba, hắn cũng trở nên chững chạc hơn rất nhiều, đối xử rất tốt với Tô Lâm Hoan, đáng tiếc Tô Lâm Hoan làm sao cũng không để Thịnh Hy ở trong mắt.
Tô Lâm Hoan không nhìn hắn, không muốn cùng hắn thảo luận vấn đề này, một khi thảo luận thì còn ra thể thống gì?
Cho dù Thịnh Hy coi bọn họ là vợ chồng thì cô ta cũng không muốn cùng hắn làm vợ chồng.
Vì mang thai đứa con này, cô ta không dám đi ra ngoài gặp ai.
Tô Lâm Hoan thoát khỏi tay Thịnh Hy, đứng lên, “Tôi đi ngủ.”
Thịnh Hy đi theo trở về phòng, Tô Lâm Hoan nằm xuống giường, một câu lời thừa thãi cũng không chịu nói với hắn.
Nếu như không phải là có đứa bé này, bọn họ chỉ giống như hai người xa lạ.
Thịnh Hy nhìn cô ta một cái, không dám làm ồn, đi ra ngoài, bà Thịnh nhìn thấy con mình, hỏi: “ con vừa từ Phó gia về à?”
“Vâng, vừa trở về.” Thịnh Hy ngồi xuống.
Bà Thịnh nói: “ Lâm Hoan vẫn chưa chịu để ý đến con à?”
Nhìn thấy con trai yêu Tô Lâm Hoan như vậy, bà Thịnh thay con trai mình cảm thấy không đáng giá.
Ban đầu Thịnh Hy muốn lấy Tô Lâm Hoan, bà Thịnh vốn không đồng ý.
Ngay cả chuyện vứt bỏ Phó Cảnh Ngộ Tô Lâm Hoan này đều có thể làm được, có thể là người tốt lành gì?
Kết quả con trai bà lại nhất định phải cưới cho bằng được.
Nếu như khi đó cô ta không chạy trốn, hôm nay cũng không trở thành giống như bây giờ, ngồi ở chỗ này dưỡng thai cho một kẻ mà mình không yêu, còn phải sinh con cho Thịnh Hy.
Còn Diệp Phồn Tinh lại đoạt lấy tất cả những gì mà cô ta từng có.
-
Thịnh Hy mới vừa từ Phó gia trở lại, liền thấy cô ném điện thoại, đi tới nhặt lên, hỏi: “ Em sao thế?”
Tô Lâm Hoan không thèm nhìn hắn, coi như hai người hiện tại đã có con đi nữa cô ta cũng không muốn nhìn thấy hắn thêm một cái.
Thịnh Hy ngồi xuống bên cạnh, cầm tay cô ta, “Bảo Bảo hôm nay có ngoan không? Có đá em không?”
Đứa trẻ đã được dự tính ngày sinh vào tháng sau.
Bọn họ quyết định sinh mổ.
Chờ sinh con ra liền phải ly hôn rồi, Thịnh Hy thật sự không nỡ bỏ Tô Lâm Hoan.
Có thể là nghĩ đến bản thân mình sắp được làm ba, hắn cũng trở nên chững chạc hơn rất nhiều, đối xử rất tốt với Tô Lâm Hoan, đáng tiếc Tô Lâm Hoan làm sao cũng không để Thịnh Hy ở trong mắt.
Tô Lâm Hoan không nhìn hắn, không muốn cùng hắn thảo luận vấn đề này, một khi thảo luận thì còn ra thể thống gì?
Cho dù Thịnh Hy coi bọn họ là vợ chồng thì cô ta cũng không muốn cùng hắn làm vợ chồng.
Vì mang thai đứa con này, cô ta không dám đi ra ngoài gặp ai.
Tô Lâm Hoan thoát khỏi tay Thịnh Hy, đứng lên, “Tôi đi ngủ.”
Thịnh Hy đi theo trở về phòng, Tô Lâm Hoan nằm xuống giường, một câu lời thừa thãi cũng không chịu nói với hắn.
Nếu như không phải là có đứa bé này, bọn họ chỉ giống như hai người xa lạ.
Thịnh Hy nhìn cô ta một cái, không dám làm ồn, đi ra ngoài, bà Thịnh nhìn thấy con mình, hỏi: “ con vừa từ Phó gia về à?”
“Vâng, vừa trở về.” Thịnh Hy ngồi xuống.
Bà Thịnh nói: “ Lâm Hoan vẫn chưa chịu để ý đến con à?”
Nhìn thấy con trai yêu Tô Lâm Hoan như vậy, bà Thịnh thay con trai mình cảm thấy không đáng giá.
Ban đầu Thịnh Hy muốn lấy Tô Lâm Hoan, bà Thịnh vốn không đồng ý.
Ngay cả chuyện vứt bỏ Phó Cảnh Ngộ Tô Lâm Hoan này đều có thể làm được, có thể là người tốt lành gì?
Kết quả con trai bà lại nhất định phải cưới cho bằng được.
/1829
|