Mới vừa về còn rất tốt, chỉ bởi vì người khác tặng hoa, cho nên, chồng của cô lại tức giận rồi sao?
Diệp Phồn Tinh nhìn dì Ngô một cái, ái ngại nói "Vậy thì ném đi!"
Chồng cô nói cái gì cũng đúng hết.
Diệp Phồn Tinh chạy lên lầu, đi theo sau lưng Phó Cảnh Ngộ, nhìn thấy anh đứng ở nơi đó, đi theo, "Sao đột nhiên anh lại tức giận rồi hả? Chẳng lẽ anh biết là ai tặng ư?"
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, "Không có gì, chỉ là anh ghét mấy tên đàn ông khác tặng hoa cho em."
"Làm sao anh biết là đàn ông? Nhỡ đâu là phụ nữ thì sao?" Diệp Phồn Tinh cảm thấy có chút buồn cười, nhìn cái bộ dáng này của ông xã, quả nhiên biết là ai tặng rồi!
Phó Cảnh Ngộ nói: "Người phụ nữ nào lại đi tặng hoa cho em?"
"Cái này cũng không hẳn, em có rất nhiều fan nữ mà."
"Sau này trừ anh ra, người khác tặng hoa em không được phép nhận, nhớ chưa?" Phó Cảnh Ngộ vô cùng bá đạo, đem Diệp Phồn Tinh ôm vào trong ngực.
"Nữ cũng không được sao?"
"Không được."
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, cô cảm giác người đàn ông này, gần đây rất dính mình, "ông xã à, em cảm giác thế nào cũng thấy gần đây anh rất dính người nhỉ?"
Đối với cô rất tốt, quan tâm cực kì, ôn nhu như nước.
Hơn nữa, cái loại chiếm hữu nồng nặc muốn chiếm làm của riêng đặc biệt rõ ràng, giống như chỉ sợ cô sẽ bị người cướp nào đó cướp đi.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Sợ em bị người ta lừa đi mất, ai bảo bảo bối nhà chúng ta đáng yêu như thế, quá dụ người mà."
"..." Diệp Phồn Tinh cúi đầu xuống, được anh khen ngợi như vậy, mặt không nhịn được trở nên nóng ran, anh thỉnh thoảng lại chêu chọc cô như vậy, làm cho người ta có chút chống đỡ không được, " Em là của anh! Ai có thể giành được chứ! Nếu không em dán chữ TÔI LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA PHÓ CẢNH NGỘ để anh an tâm nhé?"
Phó Cảnh Ngộ cắn lỗ tai của cô, " Đúng, thật sự cần làm như vậy."
Diệp Phồn Tinh nở nụ cười tươi rói, Phó Cảnh Ngộ ôm lấy cô, kéo cô trở về phòng, hai người cùng ngã xuống giường.
Hai người vừa tới nhà, còn hơi mệt, nhưng tình địch lại đột nhiên xuất hiện, hiện tại anh càng muốn ép cô dưới thân, hung hăng làm thịt một trận.
Nghĩ như thế, Phó Cảnh Ngộ liền thật sự đè cô ra, "Bảo bối."
"Ừm."
" Anh yêu em."
"..."
Mn có ngửi thấy mùi gì không
Mau bỏ phiếu để đọc chương sau ngay nhé!
Diệp Phồn Tinh nhìn dì Ngô một cái, ái ngại nói "Vậy thì ném đi!"
Chồng cô nói cái gì cũng đúng hết.
Diệp Phồn Tinh chạy lên lầu, đi theo sau lưng Phó Cảnh Ngộ, nhìn thấy anh đứng ở nơi đó, đi theo, "Sao đột nhiên anh lại tức giận rồi hả? Chẳng lẽ anh biết là ai tặng ư?"
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, "Không có gì, chỉ là anh ghét mấy tên đàn ông khác tặng hoa cho em."
"Làm sao anh biết là đàn ông? Nhỡ đâu là phụ nữ thì sao?" Diệp Phồn Tinh cảm thấy có chút buồn cười, nhìn cái bộ dáng này của ông xã, quả nhiên biết là ai tặng rồi!
Phó Cảnh Ngộ nói: "Người phụ nữ nào lại đi tặng hoa cho em?"
"Cái này cũng không hẳn, em có rất nhiều fan nữ mà."
"Sau này trừ anh ra, người khác tặng hoa em không được phép nhận, nhớ chưa?" Phó Cảnh Ngộ vô cùng bá đạo, đem Diệp Phồn Tinh ôm vào trong ngực.
"Nữ cũng không được sao?"
"Không được."
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, cô cảm giác người đàn ông này, gần đây rất dính mình, "ông xã à, em cảm giác thế nào cũng thấy gần đây anh rất dính người nhỉ?"
Đối với cô rất tốt, quan tâm cực kì, ôn nhu như nước.
Hơn nữa, cái loại chiếm hữu nồng nặc muốn chiếm làm của riêng đặc biệt rõ ràng, giống như chỉ sợ cô sẽ bị người cướp nào đó cướp đi.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Sợ em bị người ta lừa đi mất, ai bảo bảo bối nhà chúng ta đáng yêu như thế, quá dụ người mà."
"..." Diệp Phồn Tinh cúi đầu xuống, được anh khen ngợi như vậy, mặt không nhịn được trở nên nóng ran, anh thỉnh thoảng lại chêu chọc cô như vậy, làm cho người ta có chút chống đỡ không được, " Em là của anh! Ai có thể giành được chứ! Nếu không em dán chữ TÔI LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA PHÓ CẢNH NGỘ để anh an tâm nhé?"
Phó Cảnh Ngộ cắn lỗ tai của cô, " Đúng, thật sự cần làm như vậy."
Diệp Phồn Tinh nở nụ cười tươi rói, Phó Cảnh Ngộ ôm lấy cô, kéo cô trở về phòng, hai người cùng ngã xuống giường.
Hai người vừa tới nhà, còn hơi mệt, nhưng tình địch lại đột nhiên xuất hiện, hiện tại anh càng muốn ép cô dưới thân, hung hăng làm thịt một trận.
Nghĩ như thế, Phó Cảnh Ngộ liền thật sự đè cô ra, "Bảo bối."
"Ừm."
" Anh yêu em."
"..."
Mn có ngửi thấy mùi gì không
Mau bỏ phiếu để đọc chương sau ngay nhé!
/1829
|