Lửng mật
Bà phải thừa nhận, mình không có bao nhiêu tinh lực chiếu cố bọn họ, bởi vì bà thật sự không còn thời gian vì phần lớn thời gian đều làm việc ở nhà họ Ngôn.
Chờ đến lúc bà có thời gian rồi thì chồng bà lại đòi ly hôn, lấy tiền của bà đi cưới người phụ nữ khác, đã vậy ông ta còn mang theo hai đứa bé rời đi.
Bọn họ là một gia đình, mà bà, vì cái nhà này dâng hiến nhiều như thế, cuối cùng, lại lưu lạc bơ vơ không chỗ nương tựa.
Nếu như không phải Ngôn Triết nhớ tình xưa, bà thật sự không biết mình bây giờ đang ở nơi nào.
Hiện tại con gái lại nói những lời này, gằn từng chữ, giống như tên độc đâm vào trong lòng bà.
Cô Bình nhìn bộ dáng lạnh nhạt của Nhiếp Vân Đóa, trong nhất thời cũng không biết phải nói gì.
Bà nhuốt nước mắt vào trong, yên lặng mà đi ra ngoài.
Diệp Phồn Tinh đi tới, nhìn bóng lưng bi thương của cô Bình, những gì hai người vừa nói, cô đều nghe được hết.
Ánh mắt của cô rơi vào trên người Nhiếp Vân Đóa, mặc dù không muốn nói chuyện với Nhiếp Vân Đóa, nhưng Diệp Phồn Tinh cảm thấy, mình vẫn nên nói gì đó. Cô Dùng ngữ khí ôn nhu nói: "Biết chị định trở về, mẹ chị đã rất vui, sau khi chị trở về cũng nhìn ra được cô Bình rất chiều chuộng chị, bao nhiêu năm gặp một lần, có phải thái độ của chị nên thay đổi không?"
"Đây là chuyện của tôi và mẹ tôi, không có liên quan gì với cô " Nhiếp Vân Đóa nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, ánh mắt lãnh đạm thờ ơ cực kì.
Cô ta nhìn Diệp Phồn Tinh rất không vừa mắt, Diệp Phồn Tinh có thể cảm giác được.
" Tôi chỉ muốn nói thế thôi, nếu chị không muốn nghe thì tôi cũng không miễn cưỡng." Diệp Phồn Tinh thấy cô ta không nghe, chuẩn bị đi ra, coi như mình chưa nói gì.
Nhiếp Vân Đóa lại chủ động gây sự, "Loại người như mày thích lo chuyện thiên hạ nhỉ? Định làm thánh nữ à... Có phải mày dùng cái bộ dạng giả nai này để lừa gạt anh Cảnh Ngộ không?"
Diệp Phồn Tinh sửng sốt vô cùng vốn cô cảm thấy, bọn họ quen thuộc như thế, Nhiếp Vân Đóa xưng hô như thế nào cũng bình thường, nhưng bây giờ nghe cô ta đổi cách xưng hô chợ búa với mình, lại gọi anh Cảnh Ngộ ngọt xoét, Diệp Phồn Tinh liền có chút không thoải mái.
Thái độ của cô nhất thời lạnh xuống, không cho người đối diện mạo phạm đến mình, cô nhìn lấy Nhiếp Vân Đóa, " Chị đừng có mà dùng thái độ này mà nói chuyện với tôi, tôi không phải là mẹ chị, tôi không nợ chị bất cứ cái gì hết."
Bà phải thừa nhận, mình không có bao nhiêu tinh lực chiếu cố bọn họ, bởi vì bà thật sự không còn thời gian vì phần lớn thời gian đều làm việc ở nhà họ Ngôn.
Chờ đến lúc bà có thời gian rồi thì chồng bà lại đòi ly hôn, lấy tiền của bà đi cưới người phụ nữ khác, đã vậy ông ta còn mang theo hai đứa bé rời đi.
Bọn họ là một gia đình, mà bà, vì cái nhà này dâng hiến nhiều như thế, cuối cùng, lại lưu lạc bơ vơ không chỗ nương tựa.
Nếu như không phải Ngôn Triết nhớ tình xưa, bà thật sự không biết mình bây giờ đang ở nơi nào.
Hiện tại con gái lại nói những lời này, gằn từng chữ, giống như tên độc đâm vào trong lòng bà.
Cô Bình nhìn bộ dáng lạnh nhạt của Nhiếp Vân Đóa, trong nhất thời cũng không biết phải nói gì.
Bà nhuốt nước mắt vào trong, yên lặng mà đi ra ngoài.
Diệp Phồn Tinh đi tới, nhìn bóng lưng bi thương của cô Bình, những gì hai người vừa nói, cô đều nghe được hết.
Ánh mắt của cô rơi vào trên người Nhiếp Vân Đóa, mặc dù không muốn nói chuyện với Nhiếp Vân Đóa, nhưng Diệp Phồn Tinh cảm thấy, mình vẫn nên nói gì đó. Cô Dùng ngữ khí ôn nhu nói: "Biết chị định trở về, mẹ chị đã rất vui, sau khi chị trở về cũng nhìn ra được cô Bình rất chiều chuộng chị, bao nhiêu năm gặp một lần, có phải thái độ của chị nên thay đổi không?"
"Đây là chuyện của tôi và mẹ tôi, không có liên quan gì với cô " Nhiếp Vân Đóa nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, ánh mắt lãnh đạm thờ ơ cực kì.
Cô ta nhìn Diệp Phồn Tinh rất không vừa mắt, Diệp Phồn Tinh có thể cảm giác được.
" Tôi chỉ muốn nói thế thôi, nếu chị không muốn nghe thì tôi cũng không miễn cưỡng." Diệp Phồn Tinh thấy cô ta không nghe, chuẩn bị đi ra, coi như mình chưa nói gì.
Nhiếp Vân Đóa lại chủ động gây sự, "Loại người như mày thích lo chuyện thiên hạ nhỉ? Định làm thánh nữ à... Có phải mày dùng cái bộ dạng giả nai này để lừa gạt anh Cảnh Ngộ không?"
Diệp Phồn Tinh sửng sốt vô cùng vốn cô cảm thấy, bọn họ quen thuộc như thế, Nhiếp Vân Đóa xưng hô như thế nào cũng bình thường, nhưng bây giờ nghe cô ta đổi cách xưng hô chợ búa với mình, lại gọi anh Cảnh Ngộ ngọt xoét, Diệp Phồn Tinh liền có chút không thoải mái.
Thái độ của cô nhất thời lạnh xuống, không cho người đối diện mạo phạm đến mình, cô nhìn lấy Nhiếp Vân Đóa, " Chị đừng có mà dùng thái độ này mà nói chuyện với tôi, tôi không phải là mẹ chị, tôi không nợ chị bất cứ cái gì hết."
/1829
|