Lửng mật
Nhiếp Vân Đóa nói: "Ngôn Triết! có phải anh mù rồi hay không?"
"Có muốn anh đi check cam, nhìn lại xem trong hai ngươi ai ra tay trước không?" Sau khi đi vào, Ngôn Triết liền nhìn ra chân tướng rồi.
Mặc dù trên người Diệp Phồn Tinh không ướt nhiều lắm, nhưng nhìn một cái liền biết là Nhiếp Vân Đóa ra tay trước.
Diệp Phồn Tinh không phải là người thích gây chuyện, hơn nữa, nể mặt cô Bình, Diệp Phồn Tinh cũng không sẽ chủ động khi dễ Nhiếp Vân Đóa.
Về phần Nhiếp Vân Đóa, người phụ nữ này lúc nào cũng có cả một đống khuyết điểm, anh ta cũng không cần phải suy nghĩ nhiều cũng biết là ai gây sự trước.
Nhiếp Vân Đóa cứng đờ, đích xác là cô ta ra tay, cô ta quay đầu, "Không xin lỗi thì thôi, ai thèm chấp đám người điên mấy người, tôi đi thay quần áo."
Muốn bắt cô ta nói xin lỗi?
Lũ điên bệnh hoạn!
Nếu mà ở trước mặt Diệp Phồn Tinh nói xin lỗi, thì sau này mình lấy đâu ra mặt mũi nhìn ai.
Ngôn Triết ngăn Nhiếp Vân Đóa lại, một tay lôi cô ta trở lại, ném tới trên ghế sa lon, "Mới vừa rồi không phải em yêu cầu phải nói xin lỗi sao, hiện tại làm sao không xin lỗi rồi hả?"
Nhiếp Vân Đóa ngẩng đầu lên, nhìn Ngôn Triết một cái, đang muốn phản bác, lại phát hiện trên mặt của anh ta lúc này tràn đầy lửa giận.
Ngôn Triết nhìn lấy Nhiếp Vân Đóa, " Em đi bắt nạt người khác thì được mà người ta bắt nạt lại thì không được sao? Đã nhiều năm như vậy rồi, mọi người chiều chuộng em, cũng rất dung túng cho em. Nhưng điều này không có nghĩa người nào em cũng có thể trêu chọc vào, hiểu không?"
Bọn họ vì nể mặt cô Bình nên mới dung túng Nhiếp Vân Đóa.
Nhưng Diệp Phồn Tinh nhỏ hơn Nhiếp Vân Đóa nhiều, cũng không có lý do gì bắt Diệp Phồn Tinh phải dung túng cho Nhiếp Vân Đóa.
Lúc nói chuyện, Ngôn Triết khí tràng rất mạnh mẽ, cũng nhìn ra được anh ta thật sự nổi giận, Nhiếp Vân Đóa luôn cảm giác mình chỉ cần nói trái ý anh ta thì sẽ bị anh ta bóp chết, cô ta sợ đến cũng không dám nói lời nào.
Mặc dù Ngôn Triết ở một mức độ nào đó dung túng cho cô ta, nhưng cũng không biểu hiện, sự dung túng này không có ranh giới cuối cùng.
Nhiếp Vân Đóa nói: "Ngôn Triết! có phải anh mù rồi hay không?"
"Có muốn anh đi check cam, nhìn lại xem trong hai ngươi ai ra tay trước không?" Sau khi đi vào, Ngôn Triết liền nhìn ra chân tướng rồi.
Mặc dù trên người Diệp Phồn Tinh không ướt nhiều lắm, nhưng nhìn một cái liền biết là Nhiếp Vân Đóa ra tay trước.
Diệp Phồn Tinh không phải là người thích gây chuyện, hơn nữa, nể mặt cô Bình, Diệp Phồn Tinh cũng không sẽ chủ động khi dễ Nhiếp Vân Đóa.
Về phần Nhiếp Vân Đóa, người phụ nữ này lúc nào cũng có cả một đống khuyết điểm, anh ta cũng không cần phải suy nghĩ nhiều cũng biết là ai gây sự trước.
Nhiếp Vân Đóa cứng đờ, đích xác là cô ta ra tay, cô ta quay đầu, "Không xin lỗi thì thôi, ai thèm chấp đám người điên mấy người, tôi đi thay quần áo."
Muốn bắt cô ta nói xin lỗi?
Lũ điên bệnh hoạn!
Nếu mà ở trước mặt Diệp Phồn Tinh nói xin lỗi, thì sau này mình lấy đâu ra mặt mũi nhìn ai.
Ngôn Triết ngăn Nhiếp Vân Đóa lại, một tay lôi cô ta trở lại, ném tới trên ghế sa lon, "Mới vừa rồi không phải em yêu cầu phải nói xin lỗi sao, hiện tại làm sao không xin lỗi rồi hả?"
Nhiếp Vân Đóa ngẩng đầu lên, nhìn Ngôn Triết một cái, đang muốn phản bác, lại phát hiện trên mặt của anh ta lúc này tràn đầy lửa giận.
Ngôn Triết nhìn lấy Nhiếp Vân Đóa, " Em đi bắt nạt người khác thì được mà người ta bắt nạt lại thì không được sao? Đã nhiều năm như vậy rồi, mọi người chiều chuộng em, cũng rất dung túng cho em. Nhưng điều này không có nghĩa người nào em cũng có thể trêu chọc vào, hiểu không?"
Bọn họ vì nể mặt cô Bình nên mới dung túng Nhiếp Vân Đóa.
Nhưng Diệp Phồn Tinh nhỏ hơn Nhiếp Vân Đóa nhiều, cũng không có lý do gì bắt Diệp Phồn Tinh phải dung túng cho Nhiếp Vân Đóa.
Lúc nói chuyện, Ngôn Triết khí tràng rất mạnh mẽ, cũng nhìn ra được anh ta thật sự nổi giận, Nhiếp Vân Đóa luôn cảm giác mình chỉ cần nói trái ý anh ta thì sẽ bị anh ta bóp chết, cô ta sợ đến cũng không dám nói lời nào.
Mặc dù Ngôn Triết ở một mức độ nào đó dung túng cho cô ta, nhưng cũng không biểu hiện, sự dung túng này không có ranh giới cuối cùng.
/1829
|