" Em thích ăn không phải sao?" Ngôn Triết biết cô là một con hàng ham ăn, cũng biết tâm tình của cô không tốt, cho nên mới chuẩn bị đồ ăn để an ủi cô.
Diệp Phồn Tinh ngồi xuống, "Tôi mới vừa ngủ, liền bị đánh thức."
Ngôn Triết không nhịn được cười một tiếng, ánh mắt nhìn Diệp Phồn Tinh vô cùng ôn nhu.
Nhiếp Vân Đóa ngồi ở một bên, có chút ê ẩm nói: "Ngôn Triết, anh tốt với Tinh Tinh thật đấy."
"Vậy thì saob?" Ngôn Triết nói với Nhiếp Vân Đóa: " Cô ấy ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, ai cấm không được chiều chuộng cô ấy hả? Lúc trước không phải anh chưa từng dỗ dành em bao giờ?"
Ngươi nào đối xử tốt với Diệp Phồn Tinh, cô đều sẽ nhớ đến.
Nhưng còn Nhiếp Vân Đóa, chỉ sẽ cảm thấy ngươi ta làm hết thảy mọi thứ cho mình đều là điều hiển nhiên, ngay cả câu cảm ơn cũng không có.
Nhắc tới, Ngôn Triết cũng không biết mình trước kia là làm sao có thể chịu được Nhiếp Vân Đóa.
Có thể là có thêm Diệp Phồn Tinh để so sánh, bây giờ nhìn Nhiếp Vân Đóa thấy thế nào đều không vừa mắt.
Nhiếp Vân Đóa có chút không phục trừng mắt liếc anh ta một cái, cầm một ít thức ăn, đi ra chỗ khác.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy bóng lưng của cô ta, cảm giác được thái độ Nhiếp Vân Đóa thật giống như đã khá hơn nhiều.
Diệp Phồn Tinh nói: " Anh không cảm thấy cô ta đã thay đổi khá nhiều à?"
Ngôn Triết nói: "lúc nào Nhiếp Vân Đóa cũng như vậy hết, em đối xử tốt với nó một chút, nó lại cảm thấy em dễ bắt nạt, em hung dữ lại thì nó lại im re."
Chỉ có điều bọn họ đều không dám ở ngay trước mặt cô Bình bắt nạt Nhiếp Vân Đóa, sợ cô Bình nghi ngờ, cảm thấy bọn họ không chào đón Nhiếp Vân Đóa.
Diệp Phồn Tinh nhớ tới Nhiếp Vân Đóa trước đây phách lối như thế nào, hỏi "Nhưng ngày hôm qua còn không phải như vậy."
"Không có việc gì, chuyện đã qua cũng đừng nghĩ nữa, mau ăn đi, anh đặc biệt để cho người chuẩn bị cho em đống đồ ăn vặt này đấy."
"Cảm ơn." Diệp Phồn Tinh cảm thấy tâm tình u ám của mình có đồ ăn vào giống như cả thế giới đều sáng lên.
Diệp Phồn Tinh ngồi xuống, "Tôi mới vừa ngủ, liền bị đánh thức."
Ngôn Triết không nhịn được cười một tiếng, ánh mắt nhìn Diệp Phồn Tinh vô cùng ôn nhu.
Nhiếp Vân Đóa ngồi ở một bên, có chút ê ẩm nói: "Ngôn Triết, anh tốt với Tinh Tinh thật đấy."
"Vậy thì saob?" Ngôn Triết nói với Nhiếp Vân Đóa: " Cô ấy ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, ai cấm không được chiều chuộng cô ấy hả? Lúc trước không phải anh chưa từng dỗ dành em bao giờ?"
Ngươi nào đối xử tốt với Diệp Phồn Tinh, cô đều sẽ nhớ đến.
Nhưng còn Nhiếp Vân Đóa, chỉ sẽ cảm thấy ngươi ta làm hết thảy mọi thứ cho mình đều là điều hiển nhiên, ngay cả câu cảm ơn cũng không có.
Nhắc tới, Ngôn Triết cũng không biết mình trước kia là làm sao có thể chịu được Nhiếp Vân Đóa.
Có thể là có thêm Diệp Phồn Tinh để so sánh, bây giờ nhìn Nhiếp Vân Đóa thấy thế nào đều không vừa mắt.
Nhiếp Vân Đóa có chút không phục trừng mắt liếc anh ta một cái, cầm một ít thức ăn, đi ra chỗ khác.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy bóng lưng của cô ta, cảm giác được thái độ Nhiếp Vân Đóa thật giống như đã khá hơn nhiều.
Diệp Phồn Tinh nói: " Anh không cảm thấy cô ta đã thay đổi khá nhiều à?"
Ngôn Triết nói: "lúc nào Nhiếp Vân Đóa cũng như vậy hết, em đối xử tốt với nó một chút, nó lại cảm thấy em dễ bắt nạt, em hung dữ lại thì nó lại im re."
Chỉ có điều bọn họ đều không dám ở ngay trước mặt cô Bình bắt nạt Nhiếp Vân Đóa, sợ cô Bình nghi ngờ, cảm thấy bọn họ không chào đón Nhiếp Vân Đóa.
Diệp Phồn Tinh nhớ tới Nhiếp Vân Đóa trước đây phách lối như thế nào, hỏi "Nhưng ngày hôm qua còn không phải như vậy."
"Không có việc gì, chuyện đã qua cũng đừng nghĩ nữa, mau ăn đi, anh đặc biệt để cho người chuẩn bị cho em đống đồ ăn vặt này đấy."
"Cảm ơn." Diệp Phồn Tinh cảm thấy tâm tình u ám của mình có đồ ăn vào giống như cả thế giới đều sáng lên.
/1829
|