Lửng mật
Diệp Phồn Tinh tắm xong đi ra, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ đứng ở cạnh cửa, sợ hết hồn, " Anh về rồi à?"
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, nói: "Làm sao, không hy vọng anh trở lại à?"
Đáy mắt của anh có ánh sáng ôn nhu, Diệp Phồn Tinh thiếu chút nữa thất thủ, hậu tri hậu giác mà muốn bắt nguồn từ mình mà tức giận, kiêu ngạo nói: "Đừng cợt nhả, em còn tức giận đấy! Không muốn để ý đến anh nữa."
Phó Cảnh Ngộ cũng không nói gì.
Buổi tối, Diệp Phồn Tinh nằm ở trên giường, anh duỗi tay tới vòng lấy hông của cô, "Bảo bối."
"..." Không nghe thấy gì hết, không nghe thấy gì hết.
"Bảo bối." Phó Cảnh Ngộ nằm ở bên cạnh cô, nhìn cô đầy ôn nhu, giống như là muốn gọi đến khi cô đáp lại mới thôi.
Anh gọi nhiều lần làm cho Diệp Phồn Tinh không nhịn được hỏi: "Làm gì?"
"Không có việc gì, anh chỉ muốn nghe em áp một tiếng." Phó Cảnh Ngộ hài lòng ôm lấy cô, "Bây giờ có thể ngủ."
"..."
Diệp Phồn Tinh nhìn người nằm bên cạnh mình, không nhịn được nhíu mày một cái.
Mỗi lần rõ ràng vô cùng tức giận, nhưng chỉ cần nhìn gương mặt này, nhất thời liền cảm giác mọi tức giận đều không còn.
Đẹp trai quả thực là một cái tội!
Sáng hôm sau, Diệp Phồn Tinh cùng lúc Phó Cảnh Ngộ rời giường, anh em nhà họ Nhiếp đã bị đưa đi từ bao giờ.
Trước khi đi, Ngôn Triết tìm Nhiếp Vân Tiêu nói chuyện.
Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ thu dọn hành lý, tài xế chờ ở cửa, người giúp việc đem hành lý của bọn họ đưa tới xe, cô Bình đứng ở một bên, nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ cùng Diệp Phồn Tinh, nói: "Cảnh Ngộ, Phồn Tinh, xin lỗi hai cháu, lần này làm hai cháu chịu phiền toái rồi."
Phó Cảnh Ngộ nói: "Chuyện này không có liên quan gì đến cô hết, cô không cần phải bận tâm."
Diệp Phồn Tinh tắm xong đi ra, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ đứng ở cạnh cửa, sợ hết hồn, " Anh về rồi à?"
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, nói: "Làm sao, không hy vọng anh trở lại à?"
Đáy mắt của anh có ánh sáng ôn nhu, Diệp Phồn Tinh thiếu chút nữa thất thủ, hậu tri hậu giác mà muốn bắt nguồn từ mình mà tức giận, kiêu ngạo nói: "Đừng cợt nhả, em còn tức giận đấy! Không muốn để ý đến anh nữa."
Phó Cảnh Ngộ cũng không nói gì.
Buổi tối, Diệp Phồn Tinh nằm ở trên giường, anh duỗi tay tới vòng lấy hông của cô, "Bảo bối."
"..." Không nghe thấy gì hết, không nghe thấy gì hết.
"Bảo bối." Phó Cảnh Ngộ nằm ở bên cạnh cô, nhìn cô đầy ôn nhu, giống như là muốn gọi đến khi cô đáp lại mới thôi.
Anh gọi nhiều lần làm cho Diệp Phồn Tinh không nhịn được hỏi: "Làm gì?"
"Không có việc gì, anh chỉ muốn nghe em áp một tiếng." Phó Cảnh Ngộ hài lòng ôm lấy cô, "Bây giờ có thể ngủ."
"..."
Diệp Phồn Tinh nhìn người nằm bên cạnh mình, không nhịn được nhíu mày một cái.
Mỗi lần rõ ràng vô cùng tức giận, nhưng chỉ cần nhìn gương mặt này, nhất thời liền cảm giác mọi tức giận đều không còn.
Đẹp trai quả thực là một cái tội!
Sáng hôm sau, Diệp Phồn Tinh cùng lúc Phó Cảnh Ngộ rời giường, anh em nhà họ Nhiếp đã bị đưa đi từ bao giờ.
Trước khi đi, Ngôn Triết tìm Nhiếp Vân Tiêu nói chuyện.
Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ thu dọn hành lý, tài xế chờ ở cửa, người giúp việc đem hành lý của bọn họ đưa tới xe, cô Bình đứng ở một bên, nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ cùng Diệp Phồn Tinh, nói: "Cảnh Ngộ, Phồn Tinh, xin lỗi hai cháu, lần này làm hai cháu chịu phiền toái rồi."
Phó Cảnh Ngộ nói: "Chuyện này không có liên quan gì đến cô hết, cô không cần phải bận tâm."
/1829
|