Lửng mật
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, ánh mắt ấm áp, "Có em ở đây anh sẽ không tức giận nữa! "
Nụ hôn này của cô làm cho anh có đang tức giận đến như thế nào cũng tiêu tan hết.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, anh đã giúp cô mang giầy, đứng lên, " Anh đi rửa tay."
Diệp Phồn Tinh đứng lên, ôm lấy áo khoác của anh, đứng trước cửa sổ chờ anh. Phó Cảnh Ngộ rửa tay đi ra, từ trong tay cô nhận lấy âu phục, dắt tay cô, mang cô đi ăn cơm.
Cơm nước xong, buổi chiều, Phó Cảnh Ngộ không trở về công ty, mà đi kiểm tra công trình.
Diệp Phồn Tinh mang mũ bảo hộ đi theo sau lưng anh đi tới,người phụ trách công ty đang cùng anh giới thiệu tình hình thi công, Phó Cảnh Ngộ nghe rất nghiêm túc.
Diệp Phồn Tinh chán chết mà đi theo sau lưng anh, nhìn thấy anh mặc âu phục, lại đội cái mũ bảo hộ màu đỏ vậy mà vẫn đẹp trai chết đi được.
Cô nhếch mép lên, không nhịn được cầm điện thoại di động chụp hình của anh.
Anh giống như là có cảm ứng quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, sau đó Diệp Phồn Tinh phát hiện, mỗi lần đi về phía trước một hồi, anh liền theo thói quen quay đầu liếc nhìn cô một cái.
Chung quy sợ cô bỏ rơi anh vậy.
Từ công trường đi ra, trời nổi gió, Diệp Phồn Tinh vội vàng chạy lên xe, Phó Cảnh Ngộ cùng bọn họ chào hỏi liền đi.
Tưởng Sâm lên phía sau xe, cũng không tới làm ồn bọn họ.
Phó Cảnh Ngộ vừa mới ngồi xuống, liền có điện thoại gọi lại, anh nhìn một cái, phát hiện là Tô Chấn Đông gọi tới, nhíu mày lại nhiên cuối cùng vẫn nhấn nhận cuộc gọi.
Trong điện thoại, âm thanh của ông ta mang theo giọng điệu mấy phần con buôn, "Cảnh Ngộ, nghe nói mảnh đất ở thành tây kia của cậu xảy ra chút vấn đề à?"
Phó Cảnh Ngộ giễu cợt nói: "Tin tức của ông cũng khá nhanh đấy."
Ban đầu mảnh đất này là do Phó Cảnh Ngộ dùng bao nhiêu khí lực đoạt lại từ tay Tô thị.
Đọc xong mn nhớ bỏ phiếu cho mật nhé, đủ 15 chương bão số 2 rồi này, nhanh tay bỏ phiếu để đón bão số ba đi nào!
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, ánh mắt ấm áp, "Có em ở đây anh sẽ không tức giận nữa! "
Nụ hôn này của cô làm cho anh có đang tức giận đến như thế nào cũng tiêu tan hết.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, anh đã giúp cô mang giầy, đứng lên, " Anh đi rửa tay."
Diệp Phồn Tinh đứng lên, ôm lấy áo khoác của anh, đứng trước cửa sổ chờ anh. Phó Cảnh Ngộ rửa tay đi ra, từ trong tay cô nhận lấy âu phục, dắt tay cô, mang cô đi ăn cơm.
Cơm nước xong, buổi chiều, Phó Cảnh Ngộ không trở về công ty, mà đi kiểm tra công trình.
Diệp Phồn Tinh mang mũ bảo hộ đi theo sau lưng anh đi tới,người phụ trách công ty đang cùng anh giới thiệu tình hình thi công, Phó Cảnh Ngộ nghe rất nghiêm túc.
Diệp Phồn Tinh chán chết mà đi theo sau lưng anh, nhìn thấy anh mặc âu phục, lại đội cái mũ bảo hộ màu đỏ vậy mà vẫn đẹp trai chết đi được.
Cô nhếch mép lên, không nhịn được cầm điện thoại di động chụp hình của anh.
Anh giống như là có cảm ứng quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, sau đó Diệp Phồn Tinh phát hiện, mỗi lần đi về phía trước một hồi, anh liền theo thói quen quay đầu liếc nhìn cô một cái.
Chung quy sợ cô bỏ rơi anh vậy.
Từ công trường đi ra, trời nổi gió, Diệp Phồn Tinh vội vàng chạy lên xe, Phó Cảnh Ngộ cùng bọn họ chào hỏi liền đi.
Tưởng Sâm lên phía sau xe, cũng không tới làm ồn bọn họ.
Phó Cảnh Ngộ vừa mới ngồi xuống, liền có điện thoại gọi lại, anh nhìn một cái, phát hiện là Tô Chấn Đông gọi tới, nhíu mày lại nhiên cuối cùng vẫn nhấn nhận cuộc gọi.
Trong điện thoại, âm thanh của ông ta mang theo giọng điệu mấy phần con buôn, "Cảnh Ngộ, nghe nói mảnh đất ở thành tây kia của cậu xảy ra chút vấn đề à?"
Phó Cảnh Ngộ giễu cợt nói: "Tin tức của ông cũng khá nhanh đấy."
Ban đầu mảnh đất này là do Phó Cảnh Ngộ dùng bao nhiêu khí lực đoạt lại từ tay Tô thị.
Đọc xong mn nhớ bỏ phiếu cho mật nhé, đủ 15 chương bão số 2 rồi này, nhanh tay bỏ phiếu để đón bão số ba đi nào!
/1829
|