Cả đời này không rời xa anh
Chương 906-2: Người đàn ông nào sắp làm cha mà không cảm thấy vui như anh chứ? (5)
/1829
|
Lửng mật
Diệp Phồn Tinh ngồi ở một bên, nhìn lấy vẻ mặt kia của anh, choáng váng, người khác khả năng nghe không hiểu, nhưng Diệp Phồn Tinh nghe ra được, anh rõ ràng đang khoe khoang!
Khoe khoang vợ của mình mang thai rồi!
Diệp Phồn Tinh vẫn luôn cảm thấy Phó Cảnh Ngộ là một người chững chạc, căn bản chưa từng nghĩ anh sẽ ngây thơ như vậy.
Chẳng qua chỉ là cô mang thai thôi mà anh chỉ mong tất cả mọi người đều biết vậy.
Anh còn chủ động gọi điện thoại cho Cố Khải, " Anh còn ở thành phố A không?"
"Hai ngày nay không có." Cố Khải nói: "Công việc bên Thân Thành có chút bận rộn."
Bình thường Cố Khải thường làm việc ở Thân Thành, thỉnh thoảng mới tới bên này.
Phó Cảnh Ngộ nói: " Vậy lúc nào tới thì nói cho tôi biết, chúng ta ăn chung bữa cơm đi."
Cố Khải có chút thụ sủng nhược kinh, "Được."
Phó Cảnh Ngộ tùy tiện trò chuyện mấy câu, đề tài không có gì bất ngờ, rất nhanh liền kéo tới chuyện Diệp Phồn Tinh mang thai, "Vợ tôi mang thai rồi, gần đây khả năng không đi được chỗ khác rồi, tôi phải ở bên cô ấy."
"..." Trong giọng nói của Phó Cảnh Ngộ nghe ra cảm giác khoe khoang nồng đượm. Cố Khải ho khan một tiếng, "Chúc mừng!"
Diệp Phồn Tinh ngồi ở một bên, nhìn lấy bộ dáng đắc ý của Phó Cảnh Ngộ, cảm giác anh muốn dán vài cái chữ to ở trên mặt, để cho người trong cả thiên hạ đều biết, vợ của anh mang thai rồi.
Lúc này mới một ngày mà!
Diệp Phồn Tinh bưng ly lên nước lạnh, uống một chút, nói: "Anh có thể khiêm tốn một chút được không? Anh làm như vậy là muốn cả thế giới đều biết à."
"..." Phó Cảnh Ngộ cầm giấy ướt giúp cô lau bát đĩa, "Tại sao phải khiêm tốn?"
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy anh, nhịn không được bật cười.
Phó Cảnh Ngộ đang ăn cơm, trong chốc lát, liền dời đến bên cạnh cô, dù chẳng qua chỉ là cách bàn ăn cơm, anh cũng cảm thấy khoảng cách đó quá xa rồi.
Diệp Phồn Tinh nhìn người đàn ông bên cạnh, cười nói: "Ngây thơ chết đi được."
"Anh rất vui." Phó Cảnh Ngộ nói: "Người đàn ông nào sắp làm cha mà không cảm thấy vui như anh chứ?"
Trong ánh mắt của anh tràn đầy cảm giác tự hào.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy anh, không nhịn được cười một tiếng, lúc ăn cơm, Phó Cảnh Ngộ cũng ở bên cạnh cẩn thận từng li từng tí.
Mọi người cứ thong thả mà bão hết mình với bão số 4, đủ 157 k phiếu chúng ta lại tiếp tục đón bão số 5
Diệp Phồn Tinh ngồi ở một bên, nhìn lấy vẻ mặt kia của anh, choáng váng, người khác khả năng nghe không hiểu, nhưng Diệp Phồn Tinh nghe ra được, anh rõ ràng đang khoe khoang!
Khoe khoang vợ của mình mang thai rồi!
Diệp Phồn Tinh vẫn luôn cảm thấy Phó Cảnh Ngộ là một người chững chạc, căn bản chưa từng nghĩ anh sẽ ngây thơ như vậy.
Chẳng qua chỉ là cô mang thai thôi mà anh chỉ mong tất cả mọi người đều biết vậy.
Anh còn chủ động gọi điện thoại cho Cố Khải, " Anh còn ở thành phố A không?"
"Hai ngày nay không có." Cố Khải nói: "Công việc bên Thân Thành có chút bận rộn."
Bình thường Cố Khải thường làm việc ở Thân Thành, thỉnh thoảng mới tới bên này.
Phó Cảnh Ngộ nói: " Vậy lúc nào tới thì nói cho tôi biết, chúng ta ăn chung bữa cơm đi."
Cố Khải có chút thụ sủng nhược kinh, "Được."
Phó Cảnh Ngộ tùy tiện trò chuyện mấy câu, đề tài không có gì bất ngờ, rất nhanh liền kéo tới chuyện Diệp Phồn Tinh mang thai, "Vợ tôi mang thai rồi, gần đây khả năng không đi được chỗ khác rồi, tôi phải ở bên cô ấy."
"..." Trong giọng nói của Phó Cảnh Ngộ nghe ra cảm giác khoe khoang nồng đượm. Cố Khải ho khan một tiếng, "Chúc mừng!"
Diệp Phồn Tinh ngồi ở một bên, nhìn lấy bộ dáng đắc ý của Phó Cảnh Ngộ, cảm giác anh muốn dán vài cái chữ to ở trên mặt, để cho người trong cả thiên hạ đều biết, vợ của anh mang thai rồi.
Lúc này mới một ngày mà!
Diệp Phồn Tinh bưng ly lên nước lạnh, uống một chút, nói: "Anh có thể khiêm tốn một chút được không? Anh làm như vậy là muốn cả thế giới đều biết à."
"..." Phó Cảnh Ngộ cầm giấy ướt giúp cô lau bát đĩa, "Tại sao phải khiêm tốn?"
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy anh, nhịn không được bật cười.
Phó Cảnh Ngộ đang ăn cơm, trong chốc lát, liền dời đến bên cạnh cô, dù chẳng qua chỉ là cách bàn ăn cơm, anh cũng cảm thấy khoảng cách đó quá xa rồi.
Diệp Phồn Tinh nhìn người đàn ông bên cạnh, cười nói: "Ngây thơ chết đi được."
"Anh rất vui." Phó Cảnh Ngộ nói: "Người đàn ông nào sắp làm cha mà không cảm thấy vui như anh chứ?"
Trong ánh mắt của anh tràn đầy cảm giác tự hào.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy anh, không nhịn được cười một tiếng, lúc ăn cơm, Phó Cảnh Ngộ cũng ở bên cạnh cẩn thận từng li từng tí.
Mọi người cứ thong thả mà bão hết mình với bão số 4, đủ 157 k phiếu chúng ta lại tiếp tục đón bão số 5
/1829
|