Lửng mật
Mà ban đầu, khi kết bạn với Lâm Vi, cũng là bởi vì Tả Dục thích Diệp Phồn Tinh.
Tả Dục cười một tiếng, cúi đầu xuống, nói với Lâm Vi: " Anh sợ em ăn giấm."
"..." Ăn giấm?
Lâm Vi phát hiện, mình chưa bao giờ ăn giấm của Tả Dục.
Mặc kệ Tả Dục cùng với ai ở chung một chỗ, nói chuyện gì, Lâm Vi phát hiện... mình thật sự chưa bao giờ ăn giấm một chút nào.
Hai người đi xuống lầu, Phó Linh Lung cùng Phó Cảnh Ngộ đều ở trong phòng khách, Lâm Vi mở miệng, " Cháu chào cô chú, cháu đi về trước."
"Ừm." Phó Linh Lung nói: "Có thời gian rảnh rỗi nhớ tới nữa nhé."
Lâm Vi gật đầu một cái, cùng Tả Dục rời đi.
Phó Linh Lung nhìn lấy bóng lưng rời đi của bọn họ, nói với Phó Cảnh Ngộ: "Hai ngày trước chị gặp mẹ Tả Dục, nhà thằng bé hình như không đồng ý cho nó qua lại với Lâm Vi."
Phó Cảnh Ngộ nhìn Phó Linh Lung một cái, nói: " Chị cho rằng ai cũng giống như chị, lúc nào cũng sợ con mình không tìm được bạn gái à?"
Bạn gái Cố Vũ Trạch, chỉ cần không quá xấu tính như Triệu Gia Kỳ thì Phó Linh Lung đều sẽ không phản đối, lúc nào cũng sợ con mình không yêu thương bạn gái, bạc đãi con gái nhà người ta.
Không có cách nào, trong nhà họ Phó chính như vậy, đàn ông không có địa vị, con gái mới là bảo bối trong nhà.
Con gái của nhà người ta càng quan trọng hơn con trai nhà mình, gia đình người ta nuôi con gái cũng đâu dễ dàng gì.
Phó Linh Lung hừ một tiếng, " Chị đi xem Phồn Tinh thế nào?"
Nhìn thấy Lâm Vi, Phó Linh Lung không tự chủ nhớ tới con mình.
Cố Vũ Trạch năm nay được nghỉ mà cũng không trở về, Phó Linh Lung cũng không biết con trai mình nghĩ như thế nào, rất muốn đi tới thăm con trai, nhưng hắn đều cự tuyệt.
-
Lâm Vi và Tả Dục ra cửa, lấy điện thoại book xe, hai người ở cửa chờ xe.
Lâm Vi quay về phía Tả Dục hỏi: " Anh với chú Phó nói chuyện cái gì đó?"
" Có nói chuyện cái gì đâu." Tả Dục nói: " Toàn nói linh tinh ấy mà."
Phó Cảnh Ngộ vốn đã nói không nhiều, cũng chỉ có Tả Dục ở nơi đó nịnh hót.
Tả Dục nhìn lấy Lâm Vi, đưa tay tới, cầm tay cô ấy, cho vào trong áo khoác của mình, sưởi ấm tay cho người yêu, cười hỏi Lâm Vi "Có lạnh không?"
Mà ban đầu, khi kết bạn với Lâm Vi, cũng là bởi vì Tả Dục thích Diệp Phồn Tinh.
Tả Dục cười một tiếng, cúi đầu xuống, nói với Lâm Vi: " Anh sợ em ăn giấm."
"..." Ăn giấm?
Lâm Vi phát hiện, mình chưa bao giờ ăn giấm của Tả Dục.
Mặc kệ Tả Dục cùng với ai ở chung một chỗ, nói chuyện gì, Lâm Vi phát hiện... mình thật sự chưa bao giờ ăn giấm một chút nào.
Hai người đi xuống lầu, Phó Linh Lung cùng Phó Cảnh Ngộ đều ở trong phòng khách, Lâm Vi mở miệng, " Cháu chào cô chú, cháu đi về trước."
"Ừm." Phó Linh Lung nói: "Có thời gian rảnh rỗi nhớ tới nữa nhé."
Lâm Vi gật đầu một cái, cùng Tả Dục rời đi.
Phó Linh Lung nhìn lấy bóng lưng rời đi của bọn họ, nói với Phó Cảnh Ngộ: "Hai ngày trước chị gặp mẹ Tả Dục, nhà thằng bé hình như không đồng ý cho nó qua lại với Lâm Vi."
Phó Cảnh Ngộ nhìn Phó Linh Lung một cái, nói: " Chị cho rằng ai cũng giống như chị, lúc nào cũng sợ con mình không tìm được bạn gái à?"
Bạn gái Cố Vũ Trạch, chỉ cần không quá xấu tính như Triệu Gia Kỳ thì Phó Linh Lung đều sẽ không phản đối, lúc nào cũng sợ con mình không yêu thương bạn gái, bạc đãi con gái nhà người ta.
Không có cách nào, trong nhà họ Phó chính như vậy, đàn ông không có địa vị, con gái mới là bảo bối trong nhà.
Con gái của nhà người ta càng quan trọng hơn con trai nhà mình, gia đình người ta nuôi con gái cũng đâu dễ dàng gì.
Phó Linh Lung hừ một tiếng, " Chị đi xem Phồn Tinh thế nào?"
Nhìn thấy Lâm Vi, Phó Linh Lung không tự chủ nhớ tới con mình.
Cố Vũ Trạch năm nay được nghỉ mà cũng không trở về, Phó Linh Lung cũng không biết con trai mình nghĩ như thế nào, rất muốn đi tới thăm con trai, nhưng hắn đều cự tuyệt.
-
Lâm Vi và Tả Dục ra cửa, lấy điện thoại book xe, hai người ở cửa chờ xe.
Lâm Vi quay về phía Tả Dục hỏi: " Anh với chú Phó nói chuyện cái gì đó?"
" Có nói chuyện cái gì đâu." Tả Dục nói: " Toàn nói linh tinh ấy mà."
Phó Cảnh Ngộ vốn đã nói không nhiều, cũng chỉ có Tả Dục ở nơi đó nịnh hót.
Tả Dục nhìn lấy Lâm Vi, đưa tay tới, cầm tay cô ấy, cho vào trong áo khoác của mình, sưởi ấm tay cho người yêu, cười hỏi Lâm Vi "Có lạnh không?"
/1829
|