Lửng mật
Trong phòng ngủ rất an tĩnh, hai người nằm một hồi, điện thoại của Phó Cảnh Ngộ vang lên, là Tưởng Sâm gọi điện thoại tới, “ Anh Phó, anh ra ngoài chưa?”
10h sáng hàng ngày anh ta sẽ gọi điện thoại tới nhắc nhở.
Phó Cảnh Ngộ nói: “Hôm nay không đi, cậu giúp tôi đẩy lịch làm việc xuống đi.”
“...” Tưởng Sâm nói: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Đang yên đang lành lại nói đẩy liền đẩy, Tưởng Sâm rất buồn bực.
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Diệp Phồn Tinh trong ngực, “ Phồn Tinh không thoải mái, tôi phải ở bên chăm sóc cô ấy.”
“...” Lý do này, lại để cho Tưởng Sâm không lời nào để nói.
Anh ta thiếu chút nữa thì muốn nói vài câu không nên nói rồi, nhưng cuối cùng đã kịp thời khống chế được chính mình.
Nếu không, phỏng chừng sẽ bị Phó Cảnh Ngộ chửi cho một trận.
Sáng nay Phó tổng vắng mặt tại cuộc họp, mọi người đều không quen, anh là một người công việc cuồng, bình thường đi họp đúng giờ cực kì, hôm nay lại không tới.
Tưởng Sâm quay video, phát cho Phó Cảnh Ngộ.
-
Phó Cảnh Ngộ ở trong nhà cùng Diệp Phồn Tinh ăn uống.
Trước ngày hôm qua Diệp Phồn Tinh còn có thể ăn một chút, hôm nay một chút cũng không ăn được, căn bản không có biện pháp ăn uống vào bụng.
Coi như cô cưỡng bách chính mình ăn hết, lập tức cũng có thể phun ra.
-
Như vậy qua hai ngày, Phó Cảnh Ngộ cảm giác vô cùng bất an. Bởi vì Diệp Phồn Tinh nôn ói quá nhiều, đã vượt qua phản ứng bình thường, Phó Cảnh Ngộ đưa cô đến bệnh viện, bác sĩ nói cô chỉ có thể nằm viện điều trị.
Trong phòng bệnh rất an tĩnh, Diệp Phồn Tinh truyền dịch dinh dưỡng, Phó Cảnh Ngộ ngồi ở bên cạnh nhìn lấy cô, một đôi mắt thâm trầm vô cùng.
Phó Linh Lung từ bên ngoài đi vào, hỏi nhỏ: “ Phồn Tinh như thế nào rồi?”
“Mới vừa ngủ xong.” Phó Cảnh Ngộ nhìn chị mình một cái, ánh mắt lại quay lại trên người Diệp Phồn Tinh.
Trong phòng ngủ rất an tĩnh, hai người nằm một hồi, điện thoại của Phó Cảnh Ngộ vang lên, là Tưởng Sâm gọi điện thoại tới, “ Anh Phó, anh ra ngoài chưa?”
10h sáng hàng ngày anh ta sẽ gọi điện thoại tới nhắc nhở.
Phó Cảnh Ngộ nói: “Hôm nay không đi, cậu giúp tôi đẩy lịch làm việc xuống đi.”
“...” Tưởng Sâm nói: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Đang yên đang lành lại nói đẩy liền đẩy, Tưởng Sâm rất buồn bực.
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Diệp Phồn Tinh trong ngực, “ Phồn Tinh không thoải mái, tôi phải ở bên chăm sóc cô ấy.”
“...” Lý do này, lại để cho Tưởng Sâm không lời nào để nói.
Anh ta thiếu chút nữa thì muốn nói vài câu không nên nói rồi, nhưng cuối cùng đã kịp thời khống chế được chính mình.
Nếu không, phỏng chừng sẽ bị Phó Cảnh Ngộ chửi cho một trận.
Sáng nay Phó tổng vắng mặt tại cuộc họp, mọi người đều không quen, anh là một người công việc cuồng, bình thường đi họp đúng giờ cực kì, hôm nay lại không tới.
Tưởng Sâm quay video, phát cho Phó Cảnh Ngộ.
-
Phó Cảnh Ngộ ở trong nhà cùng Diệp Phồn Tinh ăn uống.
Trước ngày hôm qua Diệp Phồn Tinh còn có thể ăn một chút, hôm nay một chút cũng không ăn được, căn bản không có biện pháp ăn uống vào bụng.
Coi như cô cưỡng bách chính mình ăn hết, lập tức cũng có thể phun ra.
-
Như vậy qua hai ngày, Phó Cảnh Ngộ cảm giác vô cùng bất an. Bởi vì Diệp Phồn Tinh nôn ói quá nhiều, đã vượt qua phản ứng bình thường, Phó Cảnh Ngộ đưa cô đến bệnh viện, bác sĩ nói cô chỉ có thể nằm viện điều trị.
Trong phòng bệnh rất an tĩnh, Diệp Phồn Tinh truyền dịch dinh dưỡng, Phó Cảnh Ngộ ngồi ở bên cạnh nhìn lấy cô, một đôi mắt thâm trầm vô cùng.
Phó Linh Lung từ bên ngoài đi vào, hỏi nhỏ: “ Phồn Tinh như thế nào rồi?”
“Mới vừa ngủ xong.” Phó Cảnh Ngộ nhìn chị mình một cái, ánh mắt lại quay lại trên người Diệp Phồn Tinh.
/1829
|