Cô chỉ sợ anh thật sự không muốn đứa bé này, Diệp Phồn Tinh gấp đến độ liền nước mắt cũng rơi xuống.
Là một người mẹ, mặc dù cô còn chưa làm được mấy ngày, nhưng hiện tại đã bắt đầu thích ứng thân phận này rồi.
Đây là bảo bối của cô, cô muốn nhìn thấy nó đi tới cái thế giới này, cho nên mặc kệ Phó Cảnh Ngộ nghĩ như thế nào, thuyết phục cô ra sao, cô đều không có khả năng thỏa hiệp.
Bởi vì Diệp Phồn Tinh giữ vững lập trường, Phó Cảnh Ngộ cuối cùng miễn cưỡng đáp ứng, "Được."
Mặc dù như thế, nhưng Phó Cảnh Ngộ cũng chưa hoàn toàn bỏ ý niệm này đi.
Nếu như đến lúc đó, cô quả thực không tốt hơn được, anh chỉ có thể ác tâm quyết định.
Từ trước đến giờ anh là một người nghiêm nghị, chỉ cần là chuyện tốt cho cô thì có lúc,anh thậm chí sẽ không nghe ý nghĩ của cô.
-
Ngày hôm sau, Diệp Phồn Tinh buộc bản thân mình đi ra ngoài đi dạo, bởi vì Kỷ Minh Viễn nói với cô, Diệp Phồn Tinh biết, nếu mình tiếp tục như vậy nữa, khả năng thật sự sẽ phải sinh non.
Cho nên dù là thân thể không có khí lực, cô vẫn kiên trì ra đi tản bộ, muốn hóa giải một chút triệu chứng.
Trương Tâm Dao đỡ Diệp Phồn Tinh, nói: "Rất khó chịu phải không?"
Chỉ nhìn Diệp Phồn Tinh thôi cũng đã thấy khổ sở rồi.
Diệp Phồn Tinh nói: "Cũng bình thường thôi."
Bởi vì Phó Cảnh Ngộ từng có ý định đáng sợ như vậy, cho nên hiện tại Diệp Phồn Tinh cũng không dám để cho Phó Cảnh Ngộ thấy cô có bao nhiêu khổ sở, chỉ hy vọng mình có thể nhanh chóng tốt lên.
Nếu không, đứa con thật sự mất đi, cô có muốn khóc cũng không có nước mắt mà khóc.
Phó Cảnh Ngộ đi theo sau lưng hai người họ, lẳng lặng nhìn lấy bộ dáng yếu ớt của vợ mình, cô rõ ràng rất khó chịu, nhưng vì Bảo Bảo, lại cố gắng như vậy.
Anh cũng không nói chuyện, chẳng qua chỉ lẳng lặng đi theo sau lưng bọn họ.
Diệp Phồn Tinh tản bộ trở lại phòng bệnh thì bà Phó tới.
Là một người mẹ, mặc dù cô còn chưa làm được mấy ngày, nhưng hiện tại đã bắt đầu thích ứng thân phận này rồi.
Đây là bảo bối của cô, cô muốn nhìn thấy nó đi tới cái thế giới này, cho nên mặc kệ Phó Cảnh Ngộ nghĩ như thế nào, thuyết phục cô ra sao, cô đều không có khả năng thỏa hiệp.
Bởi vì Diệp Phồn Tinh giữ vững lập trường, Phó Cảnh Ngộ cuối cùng miễn cưỡng đáp ứng, "Được."
Mặc dù như thế, nhưng Phó Cảnh Ngộ cũng chưa hoàn toàn bỏ ý niệm này đi.
Nếu như đến lúc đó, cô quả thực không tốt hơn được, anh chỉ có thể ác tâm quyết định.
Từ trước đến giờ anh là một người nghiêm nghị, chỉ cần là chuyện tốt cho cô thì có lúc,anh thậm chí sẽ không nghe ý nghĩ của cô.
-
Ngày hôm sau, Diệp Phồn Tinh buộc bản thân mình đi ra ngoài đi dạo, bởi vì Kỷ Minh Viễn nói với cô, Diệp Phồn Tinh biết, nếu mình tiếp tục như vậy nữa, khả năng thật sự sẽ phải sinh non.
Cho nên dù là thân thể không có khí lực, cô vẫn kiên trì ra đi tản bộ, muốn hóa giải một chút triệu chứng.
Trương Tâm Dao đỡ Diệp Phồn Tinh, nói: "Rất khó chịu phải không?"
Chỉ nhìn Diệp Phồn Tinh thôi cũng đã thấy khổ sở rồi.
Diệp Phồn Tinh nói: "Cũng bình thường thôi."
Bởi vì Phó Cảnh Ngộ từng có ý định đáng sợ như vậy, cho nên hiện tại Diệp Phồn Tinh cũng không dám để cho Phó Cảnh Ngộ thấy cô có bao nhiêu khổ sở, chỉ hy vọng mình có thể nhanh chóng tốt lên.
Nếu không, đứa con thật sự mất đi, cô có muốn khóc cũng không có nước mắt mà khóc.
Phó Cảnh Ngộ đi theo sau lưng hai người họ, lẳng lặng nhìn lấy bộ dáng yếu ớt của vợ mình, cô rõ ràng rất khó chịu, nhưng vì Bảo Bảo, lại cố gắng như vậy.
Anh cũng không nói chuyện, chẳng qua chỉ lẳng lặng đi theo sau lưng bọn họ.
Diệp Phồn Tinh tản bộ trở lại phòng bệnh thì bà Phó tới.
/1829
|