Lửng mật
Lão thủ trưởng thân phận đặc thù, đi ra ngoài không tiện cho lắm.
Cho nên có chuyện gì cũng để cho Ngôn Triết đi thay, ngược lại Ngôn Triết và Cảnh Ngộ quan hệ cũng rất tốt.
Dì Ngô cười nói: "Thủ trưởng Ngôn thật là có tâm rồi."
Ngôn Triết nói: " Bố cháu rất quý Cảnh Ngộ, ngay cả cháu cũng phải ghen tỵ đấy ạ."
Dì Ngô nở nụ cười, "Cái thằng bé này nói gì vậy? Cháu là con trai độc nhất của Lão thủ trưởng, muốn làm gì thì làm, Cảnh Ngộ hâm mộ còn chẳng kịp."
Ngôn Triết ngồi ở trên ghế sa lon, hướng về phía dì Ngô hỏi: "Tinh Tinh dạo này vẫn tốt chứ ạ?"
"Cũng còn khá." Dì Ngô nói tiếp: " Dạo Trước con bé phải nằm viện một thời gian, hiện tại đã tốt hơn nhiều."
Ngôn Triết nói: " Dì hãy chăm sóc tốt cho cô ấy."
"Đó là đương nhiên, cháu không biết chứ, hiện tại mọi người đều cưng chiều con bé, nhất là Cảnh Ngộ, nó thương con bé đến nỗi bà già này nhìn vào cũng phải ganh tỵ."
Ngôn Triết nghe dì Ngô nói chuyện nhà bọn họ, biết quan hệ giữa Diệp Phồn Tinh và Phó Cảnh Ngộ vẫn tốt đẹp, trong lòng nhất thời yên tâm hơn.
Chỉ cần cô được hạnh phúc, mình có bị cô ấy hận như thế nào cũng đáng.
Phó Cảnh Ngộ còn chưa trở lại, Ngôn Triết đã bị Kỷ Minh Viễn gọi điện thoại tới kéo đi mất, hai người đi ra bên ngoài ăn lẩu.
Món lẩu của thành phố A là món đặc sắc nhất, mỗi lần qua đây Ngôn Triết đều có thói quen đi ăn một bữa.
Kỷ Minh Viễn nhìn lấy Ngôn Triết, không nhịn được thở dài nói: " Cậu vẫn không sợ cay như thế à?.l"
Ngôn Triết ăn cay hơn nhiều so với Kỷ Minh Viễn
Ngôn Triết cười một tiếng, "cậu không cảm thấy anh cay rất dễ nghiện sao?"
Kỷ Minh Viễn nói: "Nghiện cái rắm! Ê, nhìn xem, ai kia?"
Ngôn Triết ngẩng đầu lên, vừa vặn liền thấy Tô Lâm Hoan đang cố nhìn về phía mình, dường như còn không chắc chắn có thể lại ở chỗ này nhìn thấy Ngôn Triết
Ngôn Triết ngẩng đầu một cái, cô ta liền thừa cơ hội này xác nhận lại.
Cô ta mỉm cười một cái, vô cùng tự nhiên đi tới, "Ngôn Triết, Minh Viễn."
Đọc xong thì nhớ like và bỏ phiếu ủng hộ công sức của mật nhé!
Lão thủ trưởng thân phận đặc thù, đi ra ngoài không tiện cho lắm.
Cho nên có chuyện gì cũng để cho Ngôn Triết đi thay, ngược lại Ngôn Triết và Cảnh Ngộ quan hệ cũng rất tốt.
Dì Ngô cười nói: "Thủ trưởng Ngôn thật là có tâm rồi."
Ngôn Triết nói: " Bố cháu rất quý Cảnh Ngộ, ngay cả cháu cũng phải ghen tỵ đấy ạ."
Dì Ngô nở nụ cười, "Cái thằng bé này nói gì vậy? Cháu là con trai độc nhất của Lão thủ trưởng, muốn làm gì thì làm, Cảnh Ngộ hâm mộ còn chẳng kịp."
Ngôn Triết ngồi ở trên ghế sa lon, hướng về phía dì Ngô hỏi: "Tinh Tinh dạo này vẫn tốt chứ ạ?"
"Cũng còn khá." Dì Ngô nói tiếp: " Dạo Trước con bé phải nằm viện một thời gian, hiện tại đã tốt hơn nhiều."
Ngôn Triết nói: " Dì hãy chăm sóc tốt cho cô ấy."
"Đó là đương nhiên, cháu không biết chứ, hiện tại mọi người đều cưng chiều con bé, nhất là Cảnh Ngộ, nó thương con bé đến nỗi bà già này nhìn vào cũng phải ganh tỵ."
Ngôn Triết nghe dì Ngô nói chuyện nhà bọn họ, biết quan hệ giữa Diệp Phồn Tinh và Phó Cảnh Ngộ vẫn tốt đẹp, trong lòng nhất thời yên tâm hơn.
Chỉ cần cô được hạnh phúc, mình có bị cô ấy hận như thế nào cũng đáng.
Phó Cảnh Ngộ còn chưa trở lại, Ngôn Triết đã bị Kỷ Minh Viễn gọi điện thoại tới kéo đi mất, hai người đi ra bên ngoài ăn lẩu.
Món lẩu của thành phố A là món đặc sắc nhất, mỗi lần qua đây Ngôn Triết đều có thói quen đi ăn một bữa.
Kỷ Minh Viễn nhìn lấy Ngôn Triết, không nhịn được thở dài nói: " Cậu vẫn không sợ cay như thế à?.l"
Ngôn Triết ăn cay hơn nhiều so với Kỷ Minh Viễn
Ngôn Triết cười một tiếng, "cậu không cảm thấy anh cay rất dễ nghiện sao?"
Kỷ Minh Viễn nói: "Nghiện cái rắm! Ê, nhìn xem, ai kia?"
Ngôn Triết ngẩng đầu lên, vừa vặn liền thấy Tô Lâm Hoan đang cố nhìn về phía mình, dường như còn không chắc chắn có thể lại ở chỗ này nhìn thấy Ngôn Triết
Ngôn Triết ngẩng đầu một cái, cô ta liền thừa cơ hội này xác nhận lại.
Cô ta mỉm cười một cái, vô cùng tự nhiên đi tới, "Ngôn Triết, Minh Viễn."
Đọc xong thì nhớ like và bỏ phiếu ủng hộ công sức của mật nhé!
/1829
|