Cả đời này không rời xa anh
Chương 973: Tôi hạnh phúc như thế lại làm cho trong lòng cô không thoải mái à ?
/1829
|
Diệp Phồn Tinh tiếp tục ăn đồ ăn của mình, Khuất Ngọc Thanh nhìn Diệp Phồn Tinh, cảm thấy Diệp Phồn Tinh hiện tại thay đổi rất nhiều, mình có không ưa cô ấy đi nữa, cô ấy cũng hoàn toàn không thèm để ý.
"Bây giờ chắc chị hạnh phúc lắm nhỉ."
"Cô không vui sao?" Diệp Phồn Tinh cười một tiếng, "Tôi hạnh phúc như thế lại làm cho trong lòng cô không thoải mái à?"
Diệp Phồn Tinh biết, lúc nào cô tả cũng xem thường mình.
Hiện đang nhìn mình hạnh phúc như vậy, trong lòng cô ta không biết chua bao nhiêu.
Khuất Ngọc Thanh trừng Diệp Phồn Tinh một cái, lười nói chuyện.
Rất nhanh sau đó, Mộ Thập Thất cùng Tô Lâm Hoan trở về, Mộ Thập Thất ngồi xuống, không có ý tứ muốn ăn tiếp.
Diệp Phồn Tinh hỏi: " Chị không ăn nữa à?"
"Tôi ăn no rồi." Mộ Thập Thất lãnh đạm nói.
Tô Lâm Hoan thấy Mộ Thập Thất quả nhiên tỏ ra xa lạ với Diệp Phồn Tinh, đề nghị: "Thập Thất, nếu không tối nay em đến nhà chị ở đi?"
Mộ Thập Thất nhìn lướt qua Tô Lâm Hoan, lạnh nhạt từ chối "Không cần."
Mộ Noãn thật sự không có ý kiến gì với Diệp Phồn Tinh, chỉ là đơn thuần bị Tô Lâm Hoan làm cho có chút không thoải mái.
Cô không thích cùng loại người có tâm cơ này nói chuyện, cho nên khẩu vị cũng không có mà ăn tiếp.
Mộ Thập Thất mặc dù xuất thân rất tốt, người trong nhà đều rất thương cô, các anh trai cũng rất bảo vệ cô, hoàn cảnh sinh hoạt của cô thật sự rất đơn thuần, cho nên cô không thích những chuyện phức tạp này, cũng không thích người khác tới lợi dụng mình.
-
Cơm nước xong, Diệp Phồn Tinh cùng Mộ Thập Thất cùng đi ra ngoài, Khất Ngọc Thanh cùng Tô Lâm Hoan đưa hai người họ lên xe.
Khuất Ngọc Thanh đứng ở bên cạnh Tô Lâm Hoan, hỏi: "Cô bé kia là ai vậy? Sao cậu nhiệt tình với nó thế?"
Tô Lâm Hoan nhìn lấy Diệp Phồn Tinh cùng Mộ Thập Thất ngồi xe biến mất ở trong dòng xe cộ, mượn ánh đèn bên đường, nhìn Khuất Ngọc Thanh một cái, lơ đãng nói "Vị hôn thê của Ngôn Triết."
"Vậy cậu còn tốt với nó như vậy làm gì?" Đây là gặp quỷ chứ?
Tô Lâm Hoan gần đây bị Ngôn Triết làm cho mê mẩn đầu óc, vị hôn thê của Ngôn Triết không phải là tình địch số một lúc này của Tô Lâm Hoan hay sao?
Tô Lâm Hoan giả bộ hữu hảo: " Con bé ngoan và dễ thương lắm."
"Bây giờ chắc chị hạnh phúc lắm nhỉ."
"Cô không vui sao?" Diệp Phồn Tinh cười một tiếng, "Tôi hạnh phúc như thế lại làm cho trong lòng cô không thoải mái à?"
Diệp Phồn Tinh biết, lúc nào cô tả cũng xem thường mình.
Hiện đang nhìn mình hạnh phúc như vậy, trong lòng cô ta không biết chua bao nhiêu.
Khuất Ngọc Thanh trừng Diệp Phồn Tinh một cái, lười nói chuyện.
Rất nhanh sau đó, Mộ Thập Thất cùng Tô Lâm Hoan trở về, Mộ Thập Thất ngồi xuống, không có ý tứ muốn ăn tiếp.
Diệp Phồn Tinh hỏi: " Chị không ăn nữa à?"
"Tôi ăn no rồi." Mộ Thập Thất lãnh đạm nói.
Tô Lâm Hoan thấy Mộ Thập Thất quả nhiên tỏ ra xa lạ với Diệp Phồn Tinh, đề nghị: "Thập Thất, nếu không tối nay em đến nhà chị ở đi?"
Mộ Thập Thất nhìn lướt qua Tô Lâm Hoan, lạnh nhạt từ chối "Không cần."
Mộ Noãn thật sự không có ý kiến gì với Diệp Phồn Tinh, chỉ là đơn thuần bị Tô Lâm Hoan làm cho có chút không thoải mái.
Cô không thích cùng loại người có tâm cơ này nói chuyện, cho nên khẩu vị cũng không có mà ăn tiếp.
Mộ Thập Thất mặc dù xuất thân rất tốt, người trong nhà đều rất thương cô, các anh trai cũng rất bảo vệ cô, hoàn cảnh sinh hoạt của cô thật sự rất đơn thuần, cho nên cô không thích những chuyện phức tạp này, cũng không thích người khác tới lợi dụng mình.
-
Cơm nước xong, Diệp Phồn Tinh cùng Mộ Thập Thất cùng đi ra ngoài, Khất Ngọc Thanh cùng Tô Lâm Hoan đưa hai người họ lên xe.
Khuất Ngọc Thanh đứng ở bên cạnh Tô Lâm Hoan, hỏi: "Cô bé kia là ai vậy? Sao cậu nhiệt tình với nó thế?"
Tô Lâm Hoan nhìn lấy Diệp Phồn Tinh cùng Mộ Thập Thất ngồi xe biến mất ở trong dòng xe cộ, mượn ánh đèn bên đường, nhìn Khuất Ngọc Thanh một cái, lơ đãng nói "Vị hôn thê của Ngôn Triết."
"Vậy cậu còn tốt với nó như vậy làm gì?" Đây là gặp quỷ chứ?
Tô Lâm Hoan gần đây bị Ngôn Triết làm cho mê mẩn đầu óc, vị hôn thê của Ngôn Triết không phải là tình địch số một lúc này của Tô Lâm Hoan hay sao?
Tô Lâm Hoan giả bộ hữu hảo: " Con bé ngoan và dễ thương lắm."
/1829
|