Lửng mật
Diệp Phồn Tinh bị lão thủ trưởng kêu đi, Mộ Thập Thất đi tìm Ngôn Triết, nhìn thấy Ngôn Triết đang nói chuyện với Phó Cảnh Ngộ.
Cô đứng ở một bên, không vội đi tới, muốn chờ bọn họ trò chuyện xong mới đi qua quấy rầy.
Phó Cảnh Ngộ đứng ở trước mặt Ngôn Triết, anh nhìn Ngôn Triết, "Hôm nay cậu sao thế?"
Ngôn Triết nói: "Không có việc gì."
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy thái độ lãnh đạm của Ngôn Triết, khuyên nhủ: "chú Ngôn vẫn luôn kì vọng vào cậu, cậu không nên suy nghĩ nhiều. Bố cậu mặc dù đối tốt với tôi thật, nhưng cậu mới là con của chú ấy."
Cũng chỉ có đứng ở góc độ của Ngôn Triết, mới cảm giác cha anh ta không thương anh ta, thiên vị Phó Cảnh Ngộ.
Nhưng Phó Cảnh Ngộ lại cảm thấy, trên đời này, không có người cha nào thương yêu con hơn lão thủ trưởng, ông ấy rất coi trọng Ngôn Triết, chẳng qua thái độ tương đối nghiêm khắc, không giỏi biểu đạt tình cảm ra ngoài.
Ông ấy gửi gắm hy vọng Ngôn Triết có thể trở thành người ưu tú nhất, người tốt nhất.
Về phần Phó Cảnh Ngộ, anh biết rõ, bản thân mình cũng chỉ là một mục tiêu lão thủ trưởng dùng để khích lệ Ngôn Triết cố gắng hơn.
Thời điểm ban đầu, Ngôn Triết đích xác có chút không đáng tin cậy, sau đó cùng Phó Cảnh Ngộ quen biết, bị Phó Cảnh Ngộ ảnh hưởng thì đã bắt đầu thay đổi rõ rệt.
Ngôn Triết cười một tiếng, cảm thấy Phó Cảnh Ngộ đang nói chuyện với con mắt phiến diện của kẻ ngoài cuộc, "Cũng chỉ có cậu mới có thể nói ra những lời như vậy, cậu cũng không phải là tôi, đương nhiên nói như vậy."
"Ngôn Triết." Phó Cảnh Ngộ nhìn anh ta, phát hiện thái độ Ngôn Triết rất lạnh nhạt.
Anh nhớ tới lúc trước, khi bọn họ vui vẻ nhất, không có... ngăn cách mấy năm kia...
Thật ra bọn họ bây giờ đều rất rõ ràng, hai người đã không trở về được như trước kia được nữa rồi.
Phó Cảnh Ngộ nói với Ngôn Triết: "Hôm nay tôi đã nói với bố cậu rồi, sau này tôi sẽ không bao giờ tới đây nữa."
Diệp Phồn Tinh bị lão thủ trưởng kêu đi, Mộ Thập Thất đi tìm Ngôn Triết, nhìn thấy Ngôn Triết đang nói chuyện với Phó Cảnh Ngộ.
Cô đứng ở một bên, không vội đi tới, muốn chờ bọn họ trò chuyện xong mới đi qua quấy rầy.
Phó Cảnh Ngộ đứng ở trước mặt Ngôn Triết, anh nhìn Ngôn Triết, "Hôm nay cậu sao thế?"
Ngôn Triết nói: "Không có việc gì."
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy thái độ lãnh đạm của Ngôn Triết, khuyên nhủ: "chú Ngôn vẫn luôn kì vọng vào cậu, cậu không nên suy nghĩ nhiều. Bố cậu mặc dù đối tốt với tôi thật, nhưng cậu mới là con của chú ấy."
Cũng chỉ có đứng ở góc độ của Ngôn Triết, mới cảm giác cha anh ta không thương anh ta, thiên vị Phó Cảnh Ngộ.
Nhưng Phó Cảnh Ngộ lại cảm thấy, trên đời này, không có người cha nào thương yêu con hơn lão thủ trưởng, ông ấy rất coi trọng Ngôn Triết, chẳng qua thái độ tương đối nghiêm khắc, không giỏi biểu đạt tình cảm ra ngoài.
Ông ấy gửi gắm hy vọng Ngôn Triết có thể trở thành người ưu tú nhất, người tốt nhất.
Về phần Phó Cảnh Ngộ, anh biết rõ, bản thân mình cũng chỉ là một mục tiêu lão thủ trưởng dùng để khích lệ Ngôn Triết cố gắng hơn.
Thời điểm ban đầu, Ngôn Triết đích xác có chút không đáng tin cậy, sau đó cùng Phó Cảnh Ngộ quen biết, bị Phó Cảnh Ngộ ảnh hưởng thì đã bắt đầu thay đổi rõ rệt.
Ngôn Triết cười một tiếng, cảm thấy Phó Cảnh Ngộ đang nói chuyện với con mắt phiến diện của kẻ ngoài cuộc, "Cũng chỉ có cậu mới có thể nói ra những lời như vậy, cậu cũng không phải là tôi, đương nhiên nói như vậy."
"Ngôn Triết." Phó Cảnh Ngộ nhìn anh ta, phát hiện thái độ Ngôn Triết rất lạnh nhạt.
Anh nhớ tới lúc trước, khi bọn họ vui vẻ nhất, không có... ngăn cách mấy năm kia...
Thật ra bọn họ bây giờ đều rất rõ ràng, hai người đã không trở về được như trước kia được nữa rồi.
Phó Cảnh Ngộ nói với Ngôn Triết: "Hôm nay tôi đã nói với bố cậu rồi, sau này tôi sẽ không bao giờ tới đây nữa."
/1829
|