Nụ hôn của anh rất mềm mại, rất ôn nhu...
Mặc dù từng có mấy lần kinh nghiệm, nhưng Diệp Phồn Tinh vẫn là khẩn trương đến nhắm hai mắt lại, đôi tay không biết đặt ở đâu.
Anh nhẹ nhàng cầm tay cô đặt vòng sau cổ anh, khoảng cách của hai người, trong nháy mắt trở nên vô cùng thân mật.
Diệp Phồn Tinh tinh tế cánh tay ôm cổ của Phó Cảnh Ngộ, cái động tác nho nhỏ này, lại làm cho nội tâm của cô xảy ra thay đổi rất lớn.
Lúc trước luôn cảm thấy anh đối với cô rất tốt, cho nên cô thích anh, ỷ lại vào anh...
Mà bây giờ, người cô đang ôm này cùng cô gắn bó như môi với răng, nội tâm lại có một loại biến hóa kỳ quái.
Phó Cảnh Ngộ hôn xong Diệp Phồn Tinh, còn không quên bổ sung một câu: "Đây mới gọi là chiếm tiện nghi của em."
Tay Diệp Phồn Tinh đặt ở cổ anh còn không có buông ra, ôm anh, gò má phát nóng, nhưng cũng không nghĩ như vậy nhận thua, nhỏ giọng kháng nghị nói: "vì sao chỉ có chú được chiếm tiện nghi của tôi? Tôi cũng muốn chiếm tiện nghi của chú! Nếu không, chú cũng cho tôi hôn một cái?"
Phó Cảnh Ngộ: "..."
Trong lòng của của anh đang tan vỡ, anh mỗi lần nghĩ phải trừng phạt cái nha đầu này, kết quả mỗi lần đều bị cô hành hạ ngược lại!
Anh còn muốn nói gì đó, cửa lại gõ, Tưởng Sâm lên tiếng, "Phó tiên sinh."
" vào đi." Phó Cảnh Ngộ mở miệng, Diệp Phồn Tinh vội vàng từ trong ngực Phó Cảnh Ngộ rời đi, đứng qua một bên.
Tưởng Sâm đi vào, nhìn hai người một cái, nói: "thì ra phu nhân ở chỗ này!"
Diệp Phồn Tinh nói: "Tôi thấy Tưởng tiên sinh bận rộn, liền tự mình tới tìm chú ấy. Chú ơi, tôi đi tắm trước, tý chú xuống ăn cơm nhé."
Mặc dù lúc chỉ có cpot cùng Phó Cảnh Ngộ, cô rất to gan, bất quá, ở trước mặt Tưởng Sâm, Diệp Phồn Tinh vẫn là rất e dè.
Sợ bị Tưởng Sâm nhìn ra cái gì, Diệp Phồn Tinh rất nhanh liền chạy.
Diệp Phồn Tinh sau khi rời khỏi đây, Tưởng Sâm nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ, phát hiện ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ, so với bình thường sáng rỡ rất nhiều.
Quả nhiên Diệp Phồn Tinh trở lại một cái, hết thảy tất cả đều không giống nhau.
Phó Cảnh Ngộ hỏi: "Cơm tối chuẩn bị xong chưa?"
"Dì Ngô đang chuẩn bị ạ."
"Bảo bà ấy chuẩn bị thêm vài món ăn ngon." Biết Diệp Phồn Tinh là con hàng ăn uống, khẳng định thèm rất lâu rồi.
Thấy Phó Cảnh Ngộ giọng nói chuyện, đều trở nên ôn hòa, Tưởng Sâm cười một tiếng, nói: "tôi biết rồi."
Lúc trước Diệp Phồn Tinh ngày ngày ở đây, anh ta không hiểu được Diệp Phồn Tinh trân quý như thế nào, vừa rồi Diệp Phồn Tinh biến mất hai mươi ngày, trở lại, Tưởng Sâm mới biết, có Diệp Phồn Tinh ở đây, thế giới tươi đẹp đến mức nào.
-
Diệp Phồn Tinh trở về phòng, đem mình ngâm trong bồn tắm, thả lỏng một chút.
Khoảng thời gian này thật sự là quá cực khổ, huấn luyện quân sự đi giày không được thoải mái, khiến cho người ta cảm thấy lòng bàn chân đều sắp bị mài thủng
ngâm dưới nước như vậy, quả thực là muốn bao nhiêu thoải mái có bấy nhiêu thoải mái.
Vừa nằm xuống, liền không nhịn được nhớ tới vừa mới ôm Phó Cảnh Ngộ, còn có nụ hôn kia...
Khặc!
Cô cảm giác mình càng ngày càng không đứng đắn rồi, nhất định là bị anh ảnh hưởng!
Diệp Phồn Tinh tắm xong, nghĩ là đang trong phòng của mình, sẽ không có người khác, trùm khăn tắm liền đi ra ngoài, kết quả, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ lại đang sừng sững trong phòng của cô.
Anh mặc áo sơ mi đen, ngồi trên xe lăn, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, khăn tắm rất ngắn, chỉ có thể miễn cưỡng che kín ngực cùng mông, bả vai cùng chân đều lộ ở bên ngoài.
Cô lại mới vừa tắm xong,vài giọt nước đọng lại trên làn da trắng mơn mởn, quả thực là tạo nghiệt!
Diệp Phồn Tinh lúc này nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ, lúng túng đến ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp, "chú... Sao chú lại ở đây?"
Hơn nữa, đến cũng không lên tiếng.
Trên mặt Phó Cảnh Ngộ rất nghiêm túc, mặt tỉnh bơ như không thấy gì, "em quên đồ ở dưới phòng khách, anh mang lên cho em."
(๑"ᴗ")ゞ(๑"ᴗ")ゞ(๑"ᴗ")ゞ(๑"ᴗ")ゞ(๑"ᴗ")ゞ
Biết làm sao mà sữa cho Tưởng Sâm vào phá hoại không, vì sữa không có người yêu, sữa đang gato đấy, vậy nên hãy mau bỏ phiếu và like đi, không sữa không ăn được thì phá cho hôi đấy
Mặc dù từng có mấy lần kinh nghiệm, nhưng Diệp Phồn Tinh vẫn là khẩn trương đến nhắm hai mắt lại, đôi tay không biết đặt ở đâu.
Anh nhẹ nhàng cầm tay cô đặt vòng sau cổ anh, khoảng cách của hai người, trong nháy mắt trở nên vô cùng thân mật.
Diệp Phồn Tinh tinh tế cánh tay ôm cổ của Phó Cảnh Ngộ, cái động tác nho nhỏ này, lại làm cho nội tâm của cô xảy ra thay đổi rất lớn.
Lúc trước luôn cảm thấy anh đối với cô rất tốt, cho nên cô thích anh, ỷ lại vào anh...
Mà bây giờ, người cô đang ôm này cùng cô gắn bó như môi với răng, nội tâm lại có một loại biến hóa kỳ quái.
Phó Cảnh Ngộ hôn xong Diệp Phồn Tinh, còn không quên bổ sung một câu: "Đây mới gọi là chiếm tiện nghi của em."
Tay Diệp Phồn Tinh đặt ở cổ anh còn không có buông ra, ôm anh, gò má phát nóng, nhưng cũng không nghĩ như vậy nhận thua, nhỏ giọng kháng nghị nói: "vì sao chỉ có chú được chiếm tiện nghi của tôi? Tôi cũng muốn chiếm tiện nghi của chú! Nếu không, chú cũng cho tôi hôn một cái?"
Phó Cảnh Ngộ: "..."
Trong lòng của của anh đang tan vỡ, anh mỗi lần nghĩ phải trừng phạt cái nha đầu này, kết quả mỗi lần đều bị cô hành hạ ngược lại!
Anh còn muốn nói gì đó, cửa lại gõ, Tưởng Sâm lên tiếng, "Phó tiên sinh."
" vào đi." Phó Cảnh Ngộ mở miệng, Diệp Phồn Tinh vội vàng từ trong ngực Phó Cảnh Ngộ rời đi, đứng qua một bên.
Tưởng Sâm đi vào, nhìn hai người một cái, nói: "thì ra phu nhân ở chỗ này!"
Diệp Phồn Tinh nói: "Tôi thấy Tưởng tiên sinh bận rộn, liền tự mình tới tìm chú ấy. Chú ơi, tôi đi tắm trước, tý chú xuống ăn cơm nhé."
Mặc dù lúc chỉ có cpot cùng Phó Cảnh Ngộ, cô rất to gan, bất quá, ở trước mặt Tưởng Sâm, Diệp Phồn Tinh vẫn là rất e dè.
Sợ bị Tưởng Sâm nhìn ra cái gì, Diệp Phồn Tinh rất nhanh liền chạy.
Diệp Phồn Tinh sau khi rời khỏi đây, Tưởng Sâm nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ, phát hiện ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ, so với bình thường sáng rỡ rất nhiều.
Quả nhiên Diệp Phồn Tinh trở lại một cái, hết thảy tất cả đều không giống nhau.
Phó Cảnh Ngộ hỏi: "Cơm tối chuẩn bị xong chưa?"
"Dì Ngô đang chuẩn bị ạ."
"Bảo bà ấy chuẩn bị thêm vài món ăn ngon." Biết Diệp Phồn Tinh là con hàng ăn uống, khẳng định thèm rất lâu rồi.
Thấy Phó Cảnh Ngộ giọng nói chuyện, đều trở nên ôn hòa, Tưởng Sâm cười một tiếng, nói: "tôi biết rồi."
Lúc trước Diệp Phồn Tinh ngày ngày ở đây, anh ta không hiểu được Diệp Phồn Tinh trân quý như thế nào, vừa rồi Diệp Phồn Tinh biến mất hai mươi ngày, trở lại, Tưởng Sâm mới biết, có Diệp Phồn Tinh ở đây, thế giới tươi đẹp đến mức nào.
-
Diệp Phồn Tinh trở về phòng, đem mình ngâm trong bồn tắm, thả lỏng một chút.
Khoảng thời gian này thật sự là quá cực khổ, huấn luyện quân sự đi giày không được thoải mái, khiến cho người ta cảm thấy lòng bàn chân đều sắp bị mài thủng
ngâm dưới nước như vậy, quả thực là muốn bao nhiêu thoải mái có bấy nhiêu thoải mái.
Vừa nằm xuống, liền không nhịn được nhớ tới vừa mới ôm Phó Cảnh Ngộ, còn có nụ hôn kia...
Khặc!
Cô cảm giác mình càng ngày càng không đứng đắn rồi, nhất định là bị anh ảnh hưởng!
Diệp Phồn Tinh tắm xong, nghĩ là đang trong phòng của mình, sẽ không có người khác, trùm khăn tắm liền đi ra ngoài, kết quả, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ lại đang sừng sững trong phòng của cô.
Anh mặc áo sơ mi đen, ngồi trên xe lăn, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, khăn tắm rất ngắn, chỉ có thể miễn cưỡng che kín ngực cùng mông, bả vai cùng chân đều lộ ở bên ngoài.
Cô lại mới vừa tắm xong,vài giọt nước đọng lại trên làn da trắng mơn mởn, quả thực là tạo nghiệt!
Diệp Phồn Tinh lúc này nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ, lúng túng đến ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp, "chú... Sao chú lại ở đây?"
Hơn nữa, đến cũng không lên tiếng.
Trên mặt Phó Cảnh Ngộ rất nghiêm túc, mặt tỉnh bơ như không thấy gì, "em quên đồ ở dưới phòng khách, anh mang lên cho em."
(๑"ᴗ")ゞ(๑"ᴗ")ゞ(๑"ᴗ")ゞ(๑"ᴗ")ゞ(๑"ᴗ")ゞ
Biết làm sao mà sữa cho Tưởng Sâm vào phá hoại không, vì sữa không có người yêu, sữa đang gato đấy, vậy nên hãy mau bỏ phiếu và like đi, không sữa không ăn được thì phá cho hôi đấy
/1039
|