Phó Cảnh Ngộ rất nhanh liền quyết định tha thứ cho cô.
Anh nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, ánh mắt ôn nhu mềm nhũn ra, Diệp Phồn Tinh thấy anh không tức giận, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, mới vừa buông lỏng xuống, chỉ nghe thấy Phó Cảnh Ngộ hỏi: " huấn luyện viên đó, tên gọi là gì?"
Anh lúc nào cũng không quên tạo bẫy cho cô nhảy vào!
Cũng may Diệp Phồn Tinh nảy số nhanh, "Cái gì huấn luyện viên? Tôi cũng không nhớ rõ!"
"..." Cô giả vờ ngớ ngẩn, làm cho Phó Cảnh Ngộ cũng không tiện hỏi lại.
Diệp Phồn Tinh ngẩng đầu lên, ở trên mặt Phó Cảnh Ngộ hôn một cái, "chú ơi, ngủ ngon, tôi đi ngủ đây!"
Cô thật là mệt, thật là mệt!
Khoảng thời gian này bị huấn luyện quân sự hành hạ đến thật thê thảm a!
Hiện tại chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Cái hôn nhẹ nhàng này, làm cho Phó Cảnh Ngộ bỗng nhiên trở nên bấn loạn, không tự chủ nổi bản thân mình.
Anh nhìn lấy coi ôm lấy cánh tay của anh, nằm xuống đang nhắm mắt, cô ngủ rất nhanh, cơ hồ chẳng qua là mấy phút, đều đã ngủ rồi.
Nghe tiếng hô hấp của cô, Phó Cảnh Ngộ không nhịn được cười một tiếng.
Anh là người rất có nguyên tắc, từ nhỏ đã bị mẹ nhồi nhét tư tưởng thê nô.
Càng là người đàn ông thành đạt, lại càng phải thương yêu chiều chuộng vợ mình.
Cho nên, bởi vì Diệp Phồn Tinh muốn gả cho anh, anh đã cưng chiều cô.
Về phần bà xã này là ai, anh thật ra cũng không có ngẫm nghĩ qua.
Nhưng là thời khắc này, anh lại cảm thấy có một loại cảm giác may mắn, vui mừng vì người mình lấy là cô ấy!
Cánh tay của anh cho Diệp Phồn Tinh gối, cũng không có lấy ra, liền ngay cả nửa đêm chân thương yêu, anh cũng là cẩn thận từng li từng tí đem tay lấy ra, sợ quấy rầy đến cô.
Huấn luyện quân sự làm thành thói quen, làm cho Diệp Phồn Tinh buổi sáng tỉnh rất sớm, sau khi cô tỉnh, lại không muốn rời giường, liền cầm điện thoại di động ở trên giường chơi một hồi.
Chơi qua nửa giờ, đột nhiên một đôi tay ôm cô vào trong ngực, mặt của Phó Cảnh Ngộ chôn ở vai của cô, "Sáng sớm dậy liền chơi điện thoại?"
Anh lúc trời gần sáng mới ngủ, không có làm sao ngủ ngon, ngữ khí nghiêm túc.
Diệp Phồn Tinh nói: "Tôi chỉ chơi một lúc thôi."
"Đừng đùa." Mới vừa tỉnh lại Phó Cảnh Ngộ, âm thanh có vài phần lười biếng, lại cộng thêm anh đang nghiêm túc, nghe càng có vài phần đáng yêu.
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, luôn cảm thấy anh ôm lấy mình thật là đáng yêu a!
Bất quá, cô vẫn là nghe lời, nhẹ nhàng đem điện thoại buông xuống.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, "chú, muốn không ngủ một lúc nữa sao?"
"Em ngủ cùng anh?" Anh ngẩng đầu lên, lười biếng nhìn cô, làm cho cô quả thật là kháng cự không được.
Diệp Phồn Tinh nói: "Được."
Cô vừa vặn cũng muốn ngủ tiếp.
Phó Cảnh Ngộ ôm lấy Diệp Phồn Tinh, vẫn không quên dạy dỗ cô đôi câu: "Lần sau còn để anh bắt được em lén nghịch điện thoại,để xem anh xử lý em như thế nào."
"Tôi không có lén lút mà!" Rõ ràng là quang minh chính đại chơi có được hay không!
Phó Cảnh Ngộ cũng không có cùng với cô tranh cãi, anh hiển nhiên là muốn ngủ một lúc nữa, có Diệp Phồn Tinh ở bên cạnh, ngủ rất an ổn.
Diệp Phồn Tinh giấc ngủ này, liền ngủ dậy muộn
lúc tỉnh lại, Phó Cảnh Ngộ đã rời giường rồi.
Diệp Phồn Tinh chậm rãi rửa mặt đi ra, từ cầu thang đi xuống, kết quả, nhìn thấy Tưởng Sâm dẫn huấn luyện viên Lưu từ bên ngoài đi vào, cùng đi, còn có một huấn luyện viên khác đi cùng.
Thấy một màn như vậy, Diệp Phồn Tinh có chút mơ hồ, anh là... Muốn làm gì đây?
Tưởng Sâm bắt chuyện bọn họ theo trong thang máy lầu, đi gặp Phó Cảnh Ngộ, vốn chuẩn bị xuống lầu Diệp Phồn Tinh, đi theo quay trở lại trên lầu, đúng dịp thấy Tưởng Sâm dẫn huấn luyện viên Lưu bọn họ tiến vào thư phòng.
(*^^*)//(*^^*)//(*^^*)//
Sorry mọi người nha, hôm qua đăng bị thiếu chương 163, giờ Sữa đăng bù nè! (๑ت๑)ノ(๑ت๑)ノ(๑ت๑)ノ
Anh nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, ánh mắt ôn nhu mềm nhũn ra, Diệp Phồn Tinh thấy anh không tức giận, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, mới vừa buông lỏng xuống, chỉ nghe thấy Phó Cảnh Ngộ hỏi: " huấn luyện viên đó, tên gọi là gì?"
Anh lúc nào cũng không quên tạo bẫy cho cô nhảy vào!
Cũng may Diệp Phồn Tinh nảy số nhanh, "Cái gì huấn luyện viên? Tôi cũng không nhớ rõ!"
"..." Cô giả vờ ngớ ngẩn, làm cho Phó Cảnh Ngộ cũng không tiện hỏi lại.
Diệp Phồn Tinh ngẩng đầu lên, ở trên mặt Phó Cảnh Ngộ hôn một cái, "chú ơi, ngủ ngon, tôi đi ngủ đây!"
Cô thật là mệt, thật là mệt!
Khoảng thời gian này bị huấn luyện quân sự hành hạ đến thật thê thảm a!
Hiện tại chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Cái hôn nhẹ nhàng này, làm cho Phó Cảnh Ngộ bỗng nhiên trở nên bấn loạn, không tự chủ nổi bản thân mình.
Anh nhìn lấy coi ôm lấy cánh tay của anh, nằm xuống đang nhắm mắt, cô ngủ rất nhanh, cơ hồ chẳng qua là mấy phút, đều đã ngủ rồi.
Nghe tiếng hô hấp của cô, Phó Cảnh Ngộ không nhịn được cười một tiếng.
Anh là người rất có nguyên tắc, từ nhỏ đã bị mẹ nhồi nhét tư tưởng thê nô.
Càng là người đàn ông thành đạt, lại càng phải thương yêu chiều chuộng vợ mình.
Cho nên, bởi vì Diệp Phồn Tinh muốn gả cho anh, anh đã cưng chiều cô.
Về phần bà xã này là ai, anh thật ra cũng không có ngẫm nghĩ qua.
Nhưng là thời khắc này, anh lại cảm thấy có một loại cảm giác may mắn, vui mừng vì người mình lấy là cô ấy!
Cánh tay của anh cho Diệp Phồn Tinh gối, cũng không có lấy ra, liền ngay cả nửa đêm chân thương yêu, anh cũng là cẩn thận từng li từng tí đem tay lấy ra, sợ quấy rầy đến cô.
Huấn luyện quân sự làm thành thói quen, làm cho Diệp Phồn Tinh buổi sáng tỉnh rất sớm, sau khi cô tỉnh, lại không muốn rời giường, liền cầm điện thoại di động ở trên giường chơi một hồi.
Chơi qua nửa giờ, đột nhiên một đôi tay ôm cô vào trong ngực, mặt của Phó Cảnh Ngộ chôn ở vai của cô, "Sáng sớm dậy liền chơi điện thoại?"
Anh lúc trời gần sáng mới ngủ, không có làm sao ngủ ngon, ngữ khí nghiêm túc.
Diệp Phồn Tinh nói: "Tôi chỉ chơi một lúc thôi."
"Đừng đùa." Mới vừa tỉnh lại Phó Cảnh Ngộ, âm thanh có vài phần lười biếng, lại cộng thêm anh đang nghiêm túc, nghe càng có vài phần đáng yêu.
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, luôn cảm thấy anh ôm lấy mình thật là đáng yêu a!
Bất quá, cô vẫn là nghe lời, nhẹ nhàng đem điện thoại buông xuống.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, "chú, muốn không ngủ một lúc nữa sao?"
"Em ngủ cùng anh?" Anh ngẩng đầu lên, lười biếng nhìn cô, làm cho cô quả thật là kháng cự không được.
Diệp Phồn Tinh nói: "Được."
Cô vừa vặn cũng muốn ngủ tiếp.
Phó Cảnh Ngộ ôm lấy Diệp Phồn Tinh, vẫn không quên dạy dỗ cô đôi câu: "Lần sau còn để anh bắt được em lén nghịch điện thoại,để xem anh xử lý em như thế nào."
"Tôi không có lén lút mà!" Rõ ràng là quang minh chính đại chơi có được hay không!
Phó Cảnh Ngộ cũng không có cùng với cô tranh cãi, anh hiển nhiên là muốn ngủ một lúc nữa, có Diệp Phồn Tinh ở bên cạnh, ngủ rất an ổn.
Diệp Phồn Tinh giấc ngủ này, liền ngủ dậy muộn
lúc tỉnh lại, Phó Cảnh Ngộ đã rời giường rồi.
Diệp Phồn Tinh chậm rãi rửa mặt đi ra, từ cầu thang đi xuống, kết quả, nhìn thấy Tưởng Sâm dẫn huấn luyện viên Lưu từ bên ngoài đi vào, cùng đi, còn có một huấn luyện viên khác đi cùng.
Thấy một màn như vậy, Diệp Phồn Tinh có chút mơ hồ, anh là... Muốn làm gì đây?
Tưởng Sâm bắt chuyện bọn họ theo trong thang máy lầu, đi gặp Phó Cảnh Ngộ, vốn chuẩn bị xuống lầu Diệp Phồn Tinh, đi theo quay trở lại trên lầu, đúng dịp thấy Tưởng Sâm dẫn huấn luyện viên Lưu bọn họ tiến vào thư phòng.
(*^^*)//(*^^*)//(*^^*)//
Sorry mọi người nha, hôm qua đăng bị thiếu chương 163, giờ Sữa đăng bù nè! (๑ت๑)ノ(๑ت๑)ノ(๑ت๑)ノ
/1829
|